Anh Ấy Tưởng Rằng Tôi Sắp Chết - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-03-02 02:54:57
Lượt xem: 671
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-03-02 02:54:57
Lượt xem: 671
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
04
Tôi và Phó Ứng Hoài mỗi người một phòng, ai nấy đều không làm phiền nhau.
Tôi được dịp thoải mái tự do, tối đến chui vào chăn xem mấy bộ truyện zhihu nhảm nhí, còn gì sướng bằng.
Đang xem đến nghiện, bỗng nhiên cảm thấy nệm giường phía sau lún xuống, tôi lập tức nhận ra có người đã lên giường mình.
Dưa Hấu
Giật mình làm rơi cả điện thoại vào trán, giây tiếp theo, tôi đã bị kéo vào một vòng tay rắn chắc.
“Kỷ Hồi.”
Nghe thấy tiếng nức nở rõ mồn một, tôi liền ngừng giãy giụa.
Là Phó Ứng Hoài.
Phó Ứng Hoài đang khóc.
Anh ôm chặt eo tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi, khiến một mảng xương quai xanh ướt đẫm.
Không phải kiểu lén lút rơi lệ, mà là khóc đến nấc cụt, anh vừa thút thít vừa nghẹn ngào khiến cho áo ngủ với ga giường của tôi ướt sũng cả một vùng.
Lớn ngần này rồi có thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, tôi ngây người như phỗng, sợ đến đần cả mặt, nhất thời không biết nên để tay vào đâu cho phải.
“Kỷ Hồi, anh biết rõ trong lòng em luôn có anh cả, cuộc hôn nhân này là do anh cướp được.”
Hả? Liên quan gì đến Phó Giới chứ!
“Nhưng anh đã thầm thương trộm nhớ em hơn mười năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn lấy em làm vợ… hu hu…”
Tôi ngẩng đầu, mũi đánh hơi thấy một mùi rượu ngọt ngào nồng đậm.
Trong tiệc tối anh không hề uống, trong căn nhà này cũng không chuẩn bị rượu…
Ơ khoan đã.
Tôi kinh hãi tột độ.
“Phó Ứng Hoài, anh đừng nói là anh uống hết chai quý phụ kia rồi đấy nhé?”
Chai rượu đó bố tôi cất giữ bao nhiêu năm nay, là hàng độc nhất vô nhị của một xưởng rượu từ cả trăm năm trước, trên đời này chỉ có đúng một chai, lúc kết hôn tôi đã lén lút mang ra đây.
Vô số lần muốn uống, tôi đều cố gắng đè nén ý nghĩ đó.
Phó Ứng Hoài vẫn còn sụt sùi lảm nhảm, tôi chẳng nghe lọt tai câu nào, nghẹn một bụng tức giận đẩy mạnh anh ra rồi đi thẳng vào phòng anh.
Trên thảm cạnh giường quả nhiên có hai vỏ chai rượu lăn lóc, còn một chai nữa là tôi cũng lén lấy, Hennessy.
Tôi nhấc lên dốc ngược, chẳng còn giọt nào.
“Mẹ kiếp, đây là cách anh tương tư em đấy à? Tương tư em, rồi uống sạch rượu quý của tôi?”
Phó Ứng Hoài dựa vào khung cửa, cúc áo sơ mi bung ra để lộ mảng lớn cơ ngực, tóc lòa xòa che khuất lông mày, hàng mi ướt đẫm, trông đầy vẻ tan vỡ yếu đuối.
“Kỷ Hồi…”
Anh dụi mắt: “Đầu anh đau quá, tim cũng đau nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-ay-tuong-rang-toi-sap-chet/chuong-4.html.]
Uống một hơi hết hai chai, đau c.h.ế.t anh đáng đời.
Không muốn để ý đến cái tên khốn này nữa, tôi ôm n.g.ự.c định đi lấy nốt chai còn lại uống trước cho rồi.
Thấy tôi định đi, anh vội vàng đứng thẳng người muốn cản, ai ngờ loạng choạng mất thăng bằng, ngã thẳng lên người tôi.
May mà thảm đủ dày, nếu không cú ngã này chắc tôi đi chầu Diêm Vương luôn rồi.
Anh đè lên người tôi chẳng có ý định đứng dậy.
Người say xỉn nặng như heo, tôi dùng hết sức bình sinh cũng không đẩy nổi anh.
Phó Ứng Hoài sau khi say xỉn lại thành cái dạng này, tôi cũng không ngạc nhiên, phải nói, đây mới là con người thật của anh.
Hồi bé tôi và Phó Giới cùng nhau chơi xếp hình, anh ấy ôm hộp đồ chơi lích kích đến gần, ấp úng rủ tôi chơi cùng, bị tôi từ chối xong thì lập tức òa khóc.
Tôi dẫn Phó Giới đi vườn sở thú chơi, không dẫn theo Phó Ứng Hoài, anh tự tìm tài xế đi theo, nhưng lại không dám đến gần, chỉ đứng trơ mắt nhìn hai chúng tôi chụp ảnh, chia sẻ đồ ăn vặt. Kết quả, vì đứng trước hàng rào sắt quá lâu, ang bị khỉ túm tóc đánh cho khóc.
Con gái dậy thì sớm, có một thời gian tôi cao hơn Phó Giới. Những tháp bánh ngọt trên bàn tiệc mà anh ấy không với tới đều do tôi lấy giúp. Phó Ứng Hoài cầm cái đĩa nhỏ, cẩn thận theo sau lưng hai đứa tôi, tôi thấy phiền phức, bèn với lấy miếng bánh tùng cho anh.
Anh ngẩn người, không chút do dự đớp lấy ăn, kết quả mặt sưng vù lên thấy rõ, nước mắt từ đôi mắt híp lại vì sưng chảy ra.
Trong mắt tôi, anh chỉ là một kẻ hưởng lợi, cướp đi hết tình thương của bố mẹ Phó Giới, một tên mít ướt yếu đuối, cái máy phun nước mắt di động, đã biết dị ứng hạt còn bỏ vào mồm.
Thế rồi một ngày, anh đột nhiên thay đổi, trở nên trầm ổn, cao quý, cử chỉ đều mang dáng dấp của anh trai, chẳng khác gì Phó Giới phiên bản thứ hai.
Lúc đó tôi còn tò mò hỏi Phó Giới, có phải em trai đang bắt chước anh ấy không, nhưng Phó Giới chỉ nhìn tôi đầy ẩn ý, không nói gì.
Người đang đè trên người tôi khẽ rên rỉ, tôi kiên nhẫn lắng nghe, nghe thấy giọng anh mang theo chút cầu xin:
“Kỷ Hồi, anh muốn ngủ với em.”
05
“Hả?”
Có lẽ do tôi há hốc mồm tạo cơ hội cho anh, lòng bàn tay nóng rực của anh nâng mặt tôi lên, cúi xuống hôn môi tôi.
Đầu óc tôi đình trệ.
Đẩy không ra, nói cũng không nên lời, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y định đ.ấ.m cho anh mấy phát, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã cảm thấy có chất lỏng ấm nóng rơi từng giọt lên mí mắt.
... Má ơi!
Sao lại khóc nữa!
Người bị hôn đến không thở nổi, khóe miệng đau nhức là tôi đây này!
Cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi, Phó Ứng Hoài cuối cùng cũng chịu buông tha cho tôi.
Tôi muốn nói lý với anh, anh bỗng nhiên như con gấu túi ôm chặt lấy tôi, tay chân quấn lấy không buông.
Rồi anh cứ thế mà ngủ thiếp đi.
…
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.