Anh, Anh Ta, Em Thấy Ai? - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-04-07 14:59:52
Lượt xem: 1,016

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó múa tay múa chân kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho Chu Vọng nghe.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Dù sao tiền cũng cầm rồi, tôi cũng chẳng còn gì vướng bận.

 

Mười lăm phút sau, tôi kết thúc phần phát biểu, uống một ngụm nước làm ướt cổ họng.

 

Bầu không khí ngay từ lúc tôi mở miệng đã căng như dây đàn.

 

Lúc này lại càng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

 

Tôi cẩn thận đặt cốc nước xuống, lòng có chút bất an không hiểu vì sao.

 

Từ nãy đến giờ Chu Vọng không nói một câu, mắt hơi cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Anh ấy đúng là đã thay đổi rất nhiều.

 

Nếu là trước kia, chắc anh ấy đã mắng tôi một trận vì không biết điều, hoặc ít nhất cũng cãi nhau với tôi một trận ầm ĩ.

 

Chứ không phải kiểu im lặng như bây giờ.

 

Giữa hai ngón tay anh ấy kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, là loại mảnh dài, làm bàn tay anh ấy trông rất đẹp.

 

Tôi mím môi: “Anh bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy?”

 

Anh ấy không trả lời, chỉ giơ tay lên ấn mạnh ấn vào ấn đường, như thể đang kiềm chế cảm xúc.

 

Một lúc sau, yết hầu khẽ chuyển động, cuối cùng cũng mở miệng: “Anh có tiền. Mười triệu anh cũng có thể cho em. Không đủ thì anh cố gắng thêm cũng có thể có.”

 

“Cho nên, sau này đừng như thế nữa. Dù là vì tiền hay vì cái gì khác… cũng đừng như thế nữa.”

 

Đến đoạn sau, giọng anh ấy đã khàn đặc, khô rát.

 

“Cắt đứt với cậu ta cho sạch sẽ.”

 

Cảm giác kỳ quái bủa vây từ tối đến giờ, đến khoảnh khắc này cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm.

 

Tôi có cảm giác Chu Vọng sắp sửa nói ra câu: “Sau này hai ta sống cho đàng hoàng.”

 

Anh ấy đợi mãi không nghe được câu trả lời từ tôi, ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, điếu thuốc trong tay đã bị bóp đến méo mó.

 

Sát khí mạnh thật đấy.

 

“Được!” Tôi lập tức giơ tay thề, nói vội như tên bắn, “Vọng Vọng, em chỉ là phút chốc hồ đồ thôi, sau này em nhất định sửa, anh tin em đi!”

 

Sắc mặt Chu Vọng cuối cùng cũng dịu đi chút ít.

 

“Không giận nữa nhé.”

 

“Không giận.” Anh ấy cười như không cười: “Anh không giận chút nào cả, lát nữa còn định trao giải cho em nữa kìa.”

 

“Không giận là tốt rồi.”

 

“Không giận cái mẹ gì!”

 

Anh ấy rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ném phắt điếu thuốc trong tay.

 

“Mẹ nó, có ngày anh bị em chọc cho hộc m.á.u mất!”

 

Rồi anh ấy bắt đầu nổi trận lôi đình, mắng như sấm nổ: “Cái đầu em chắc có thể làm bóng đá được rồi, đi làm chó nịnh nọt người ta, hả? Tưởng Trúc, em thật… mẹ nó giỏi quá đi! Hồi trước chia tay với anh…”

 

Tôi không phản bác, cụp mắt chịu đòn.

 

Anh ấy mắng một hồi rồi cũng dừng lại, n.g.ự.c phập phồng, trong phòng khách chỉ còn tiếng thở nặng nề của người đàn ông.

 

“Thôi đi.” Không biết qua bao lâu, anh ấy bực bội bực ra tiếng, “Em nghỉ sớm đi.”

 

Rồi kéo chiếc áo khoác đặt bên cạnh, vừa mặc vào vừa đi ra cửa: “Anh ra ngoài một lát.”

 

Tôi vẫn ngồi ngẩn trên sofa cho đến khi tiếng cửa đóng lại.

 

Chu Vọng trông có vẻ rất tức giận, quả nhiên là vừa rồi nên quỳ xuống nói mấy lời đó thì hiệu quả hơn.

 

37

Trước khi mặt trời lặn ngày hôm sau, tôi lại gặp Bùi Việt.

 

Trước khi ra khỏi nhà, tôi quay đầu nhìn vào trong phòng.

 

Chu Vọng đang cuộn mình trên sofa ngủ rất say.

 

Tối qua có một trận mưa, nước mưa chưa khô theo mái hiên nhỏ giọt xuống chân tôi.

 

Xe của Bùi Việt đỗ ở đầu ngõ.

 

Bóng dáng cao lớn của anh đứng cạnh xe.

 

Tôi đứng đối diện với người đàn ông.

 

Đồng tử của Bùi Việt đen nhánh, vài sợi tóc mai còn vương chút nước mưa.

 

Anh đã tỉnh táo, không còn điên cuồng yếu đuối như tối qua nữa.

 

“Em đã lừa anh suốt thời gian qua, thật sự xin lỗi.” Tôi mở lời theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn.

 

“Nhưng hình như anh cũng đã lừa em.” Tôi nhớ lại chuyện anh nói mười triệu đó là tiền của anh, “Vậy xem như chúng ta huề nhau?”

 

Tôi đưa thẻ trong tay ra.

 

“Trong thẻ này có mười hai triệu, mật khẩu là sáu số 0, hai triệu dư là lãi.”

 

Số tiền này là Chu Vọng đưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-anh-ta-em-thay-ai/chuong-12.html.]

 

Anh ấy khăng khăng nói đã cầm tiền người khác thì cả đời sẽ bị nắm thóp.

 

Còn dọa tôi rằng nếu không trả lại thì anh ấy sẽ lên mộ bà ngoại méc tội tôi.

 

Bùi Việt không nhận lấy. Tôi thu tay về, liếc nhìn cửa sổ xe đang khép hờ bên cạnh, tiện tay ném thẻ vào trong.

 

Người đàn ông tuấn tú trước mặt vẻ mặt lạnh lùng, chỉ chăm chăm nhìn tôi.

 

“Em chọn Chu Vọng à?”

 

Giọng anh khàn khàn, cuối cùng cũng thốt ra câu đầu tiên từ lúc gặp nhau.

 

“Giờ muốn cắt đứt với anh? Ở bên cậu ta?”

 

“Chọn?” Tôi khựng lại, rồi lắc đầu, “Em và Chu Vọng sẽ không ở bên nhau đâu.”

 

Bùi Việt nhíu mày chặt hơn.

 

Tôi ngước mắt nhìn con ngõ phía trước.

 

Nói mới nhớ, cũng chính ở con ngõ này, tôi từng nói lời chia tay với Chu Vọng.

 

“Chu Vọng không phải là một lựa chọn.” Tôi cong môi cười, cười đến mức khóe mắt cũng cay xè, “Dù là người yêu hay không, anh ấy vẫn là người thân duy nhất của em trên thế gian này.”

 

Là nghĩa đen.

 

Sau khi cả hai chúng tôi đều thành trẻ mồ côi,

 

Có một ngày, Chu Vọng lén xé trang hộ khẩu của anh trong sổ,

 

Dùng keo dán dán chung với trang của tôi.

 

Sau đó anh ấy giơ ra khoe khoang trước mặt tôi, cười ngu như một đứa trẻ hai ngốc.

 

Anh ấy nói, như vậy thì hai đứa chúng ta lại có người thân rồi, lại có ràng buộc, lại có chỗ dựa.

 

Tôi cười anh ấy trẻ con, rồi quay lưng đi, nước mắt rơi xuống.

 

Mọi ký ức khi đó hiện lên rõ ràng trước mắt.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi đất sau mưa, cổ họng tôi nghẹn lại.

 

“Có tiền thì mới có đường lui. Em liều mạng kiếm tiền, yêu tiền như mạng sống, Cũng chỉ vì mong em và Chu Vọng sau này sẽ không bao giờ trắng tay nữa, không còn chốn dung thân…”

 

Tôi bất chợt nhớ lại thời cấp ba.

 

Mỗi chiều thứ tư, phụ huynh học sinh nội trú đều đến trường mang cơm nhà cho con.

 

Chu Vọng lớn hơn tôi hai tháng, nên cứ thích làm anh, bày ra vẻ người lớn trước mặt tôi.

 

Có vài người đi đường liếc nhìn tôi.

 

Đến khi thấy bóng tôi, anh liền giơ cao hộp cơm, gọi to tên tôi.

 

Rồi chen vào giữa cổng trường, nhét hộp cơm vào tay tôi.

 

Trong hộp cơm mỗi lần đều có một cái đùi gà to, được giấu kỹ dưới cùng.

 

Là món ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.

 

Có lần tôi giữ lại định để phần cho Chu Vọng ăn.

 

Anh ấy nhăn mặt chê bai, nói mình ăn mấy món này phát ngán rồi.

 

Nhưng sau đó tôi lại thấy anh ấy ngồi xổm trên công trường đầy bụi, vừa ăn vừa nghẹn cái bánh bao khô khốc.

 

38

Bùi Việt nói: “Vậy tất cả là vì Chu Vọng?”

 

“Không, tất cả là vì tương lai không còn phải bị buộc hy sinh nữa.”

 

Tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông dường như trong thoáng chốc cong xuống.

 

“…Anh hiểu rồi.”

 

39

Trong con ngõ có một cái dốc nhỏ.

 

Tôi một mình bước lên dốc, và rồi như trong dự đoán, nhìn thấy bóng người kia ở cuối con dốc.

 

Khóe mắt người đàn ông ửng đỏ, hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo thun đen, hệt như năm nào.

 

Anh ấy không tránh né, chỉ yên lặng đối diện với tôi.

 

“Làm gì vậy?” Tôi trêu anh ấy, “Anh cũng định yêu đương với em đấy à?”

 

Anh ấy dùng mu bàn tay ấn mạnh vào khóe mắt, sau đó kéo khóe môi cười: “Em mơ đẹp thật đấy.”

 

Tôi bĩu môi một tiếng, tiếp tục bước tới.

 

Anh ấy sải vài bước đuổi theo, giành lấy túi trên tay tôi.

 

Ánh chiều tà kéo dài bóng của chúng tôi vô tận.

 

“Tối nay ăn gì?”

 

“Ăn đùi gà đi, chúng ta cùng ăn.”

 

Hết.

Loading...