Nhân lúc ai để ý, chạy bếp, lục tìm khắp nơi. Ở một góc khuất, thấy cái bát quen thuộc đậy kín.
Mình thầm, đắc thắng kéo ghế, trèo lên mở nắp vung.
Ngay lập tức, một luồng mùi tanh nồng nặc xộc mũi.
Bên trong là gì? Những mẩu thịt xử lý qua loa... Mình chằm chằm những gì nổi lên mặt nước.
lúc đó, cửa bếp bật mở mạnh.
Mình kịp phản ứng gì lập tức ngã xuống, ngất lịm.
11
"Đứa nhỏ ma cho mê mẩn , nhà các g.i.ế.c bé gái đúng ? Bé gái vốn là điềm , còn bé trai là tiên đồng giáng trần. Trong mắt quỷ, chẳng khác gì thịt Đường Tăng. Sao để nó thấy thứ ô uế đó chứ..."
"Làm đây, thể mất Tiểu Bảo . Thầy ơi, xin hãy giúp chúng , giúp chúng diệt con ma bẩn thỉu ."
"Thế , chỗ m.á.u thịt còn các đừng ăn nữa, mang lên núi cho hổ sói ăn , để chúng nó ăn sạch còn dấu vết. sẽ vẽ mấy lá bùa, quỷ cũng chẳng thể nào hại nữa."
"Đội ơn thầy, đội ơn thầy."
12
Mình tỉnh .
Trong cơn mê man, mơ thấy một đứa bé, cơ thể rách nát, hỏi : "Sao mày chết? Tại mày là ngoại lệ?"
Mình hoang mang, sợ hãi, cố chạy trốn, cuối cùng phá vỡ giấc mơ mà tỉnh dậy.
Cả nhà xúm quanh, thương xót lo lắng cho . Mẹ ôm lấy , lóc đến lạc cả giọng, tiếng xé lòng như đập lồng ngực.
Khoảnh khắc đó, thắc mắc, chỉ dọa chút thôi mà đến thế. Vậy tại khi em bé chết, rơi lấy một giọt nước mắt nào?
13
Gia Bảo nhà bên hỏi , ở nhà ngủ li bì hai ngày liền, ma dọa sợ thật ?
Mình lắc đầu, .
là thật, chứ .
Tỉnh dậy , chỉ nhớ dọa ngất , nhưng rõ là thứ gì cho sợ. Ký ức của đục ngầu như bát cháo loãng và chị thường ăn.
14
Mình cảm thấy chị cả béo lên, nhưng cũng giống như gầy .
Là từ khi nào nhận sự đổi của chị nhỉ?
Không nhớ rõ nữa. từ lúc nhận thấy, thường xuyên chăm chú chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/an-thai-nu/chuong-3.html.]
Mình thấy cánh tay khô đen của chị, đôi mắt lúc nào cũng đầy vẻ kinh hãi, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, và... cái bụng nổi lên lớp áo rộng thùng thình.
Mình thấy hình ảnh thật quen thuộc.
Giống như cái gì nhỉ?
Không là béo lên .
Béo giống như chứ, tay chân, má đều tròn trĩnh, chỉ cần chạm là thấy thịt.
Còn chị cả thì giống như một bộ xương chỉ da bọc .
Lại nữa , là những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu .
Mình tảng đá, lặng lẽ chị gập , đặt đòn gánh lên vai.
Ngày , chị luôn việc mà mặt đổi sắc.
dạo gần đây, chỉ cần gánh một gánh thôi, chị nghiến răng, mồ hôi túa như mưa, khuôn mặt đen đúa như tái nhợt.
Đi vài bước là thở dốc.
Mình chằm chằm bụng chị, lúc bước .
Nhìn thấy bộ dạng của chị, bực bội mắng:
"Nuôi mày từng năm mà chỉ phí cơm ? Làm chút việc mà mệt thở ? Mày tưởng là tiểu thư chắc? Giả vờ gì chứ, đồ tiện tỳ."
Sau đó sang dịu dàng với : "Tiểu Bảo , lát nữa ăn cơm xong đừng xa nhé."
Mình gật đầu, lúc đó mới chợt nhận , hình dáng của chị giống với khi mang thai em bé.
... chị cả vẫn lấy chồng mà?
15
"Con của ai, ? Nói ? Con đĩ khốn nạn , mày chịu nổi cô đơn mà tìm đàn ông ! Không đàn ông thì sống nổi, còn mang bầu nữa chứ!..."
Cuối cùng, nhà cũng phát hiện .
Tình trạng của chị cả ngày càng tệ, bụng ngày một to mắt.
Mình cứ cảm giác rằng đứa bé trong bụng chị là một đứa trẻ bình thường, mà như một con ký sinh trùng hút m.á.u , ăn thịt .
Nếu , tại và chị chỉ béo mỗi cái bụng, còn những chỗ khác gầy đến đáng sợ như ?
Mình và chị hai nhốt trong phòng, ba và ông bà cho phép ngoài, họ bảo chị hai chăm sóc .
Họ dỗ dành rằng, đó là cảnh mà trẻ con nên thấy.
Qua khe hở của cánh cửa gỗ kín và bức tường đất, vẫn mơ hồ thấy âm thanh bên ngoài.
Mình còn thấy tiếng hét của chị cả, càng lúc càng to, càng lúc càng yếu.