47
“Chị hai... chị hai...”
Mình dám thẳng phụ nữ giường. Cơ thể chị còn chỗ nào lành lặn.
Mình kéo qua chiếc áo ai đó vứt đất, phủ lên chị.
Lúc , nếu thấy n.g.ự.c chị còn phập phồng, nghĩ đến muộn .
“Chị hai, mau dậy , em đưa chị khỏi đây, ?”
Chị hai từ từ mở mắt, thở dốc. Dù nước mắt khô cạn, khi thấy , khóe mắt chị vẫn lăn dài một giọt lệ.
Chị khẽ lắc đầu, “Chạy... thoát ...”
Mình cắn chặt răng, cố gắng nén nước mắt.
“Thoát , chỉ cần chị , nhất định sẽ . Chị hai đừng bỏ cuộc, ? Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa... vượt qua bao nhiêu khổ đau, thêm chút nữa thôi, em sẽ đưa chị ...”
“Em xin chị đấy, chị hai, dậy mà.”
Chị hai từ từ đầu, như thể đang thắc mắc tại cầu xin chị, khi mà đó rõ ràng là phận của chị.
“Chị hai, còn nhiều thời gian , họ sắp . Chị chắc chắn rời khỏi nơi , đúng ? Chị ghét em nhất đúng ? Em sẽ đưa chị đến nơi mà chị sẽ bao giờ thấy em, bà nữa, ?”
Mình sợ chị .
Và cũng sợ rằng nếu chị , cũng sẽ dừng .
48
Mình dẫn chị hai bò ngoài qua lỗ chó. Mình thầm cảm ơn chị hai gầy gò, và cảm ơn con ch.ó nhà trưởng thôn béo , đào lỗ to.
Chị khoác lên chiếc áo vặn, nhẫn nhịn cơn đau, thở dốc hỏi :
“Đi đây... thoát , Gia Diệu. Lần chị còn khỏi núi thì bắt .”
Ban ngày, họ dễ dàng lạc trong núi rừng, huống chi bây giờ là giữa đêm đen.
Khi dân làng phát hiện , họ sẽ bắt đầu truy đuổi.
Trên núi thú dữ, núi cũng .
Nơi nào cũng đầy hiểm nguy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/an-thai-nu/chuong-10.html.]
49
"Chạy mà!"
Mình khẳng định. Mình đưa chị hai lên núi, chỉ cho chị một con đường, và với chị về những dấu hiệu dọc theo đường lên núi. Đó là con đường mà kiếp , và những chị em cùng chọn vật hiến tế suy tính kỹ càng để chạy trốn. tiếc , ai trong chúng chạy thoát. Chúng thậm chí còn kịp lên núi.
Mình sờ khắp , chỉ vài đồng xu. Đó là những đồng tiền bọc kỹ trong một chiếc túi vải nhỏ, là những đồng xu cầu bình an, bà khổ cực lắm mới mang từ chùa về, dặn nhất định rời xa chúng.
Mình đưa túi vải đó cho chị hai.
Mình trao sự bình an của trao cho chị .
Chị hai chăm chú. Đôi mắt chị giờ luôn sáng như những vì bầu trời đêm, lúc nào cũng ánh lên tia lửa. thường thì khi , ánh mắt đó luôn đầy căm ghét và chán ghét. Lúc , chị run rẩy hỏi:
"Gia Diệu, cùng chị bỏ trốn ?"
Mình ngẩn một lúc, lắc đầu.
Mình chỉ cho chị con đường phía , rừng núi xung quanh lấp lánh ánh sáng của đom đóm, chúng tụ như thể đang biến thành những ngọn đèn.
"Chị hai, chị chỉ cần thẳng về phía , chúng em dọn sẵn đường cho chị ."
50
Đom đóm tụ thành dòng sông .
Mình từ xa bóng lưng chị hai rời . Rồi , chạy về phía những dân làng phát hiện chị . Mình hét lớn rằng thấy chị hai. Họ sẽ nghi ngờ , vì và họ là cùng một giới.
51
Mẹ suốt ngày mắng chị hai, bởi vì chị thành công bỏ trốn, khiến gia đình mất mặt. Anh Gia Bảo mắng một trận, vì dân làng đều nghĩ rằng trận cháy đó là do gây .
Mình chỉ trích. Cha lòng dân làng, nên cũng đánh mắng một trận. Tiếng của vang vọng khắp trời.
Thật hiểu tại rằng là đốt lửa. Anh một lời nào cả.
52
Mình thấy lão Trần đầu bạc trong truyền thuyết. Có lẽ vì thời tiết nên lão ngoài loanh quanh trong làng. Đôi mắt lão đỏ hơn thường, giống như một con thú hoang.
Dân làng khi thấy lão ai dám chào hỏi, họ chỉ vội vã rời .
"Em cứ chằm chằm lão gì!" Anh Gia Bảo đột nhiên xuất hiện, kéo chạy . Vì chuyện , chúng chơi cùng nữa. Lần đột nhiên xuất hiện, khiến chút ngạc nhiên.