Hồ Tam mà còn một em trai, bọn họ câu chuyện gì, Nguyễn Hạnh nghiêng đầu, chống cằm chăm chú lắng . Hồ Tam mượn rượu, đem tâm sự chôn giấu tận đáy lòng từ từ kể .
“Em trai ban đầu cũng giống như ngươi, Thất gia để mắt tới, đưa học cờ b.ạ.c với sư phụ Thạch, ba năm .”
“Nó tên là Hồ Tứ. Năm đó nó mười tuổi, nó với là nó gặp quý nhân, sẽ nên nghiệp lớn. Chờ nó lớn lên, học nghề, chúng sẽ sống khổ cực nữa. Chỉ là khi Thất gia đưa nó , từng gặp nó. Ta nó sống , cũng nó còn sống chết. Ta chỉ nghĩ, nếu gia nhập Hồng Đầu Bang, lẽ sẽ cơ hội gặp nó, xem nó cao lớn hơn , học chút bản lĩnh nào .”
“Thậm chí, nếu nó c.h.ế.t , tôtai còn thể đưa nó về nhà. Đáng tiếc, hơn hai năm nay, hề nhận tin tức gì về nó. Ban đầu định đợi thêm vài năm nữa, võ nghệ tinh tiến hơn sẽ hộ vệ bên cạnh Thất gia, sẽ cơ hội đến những nơi mà các nhân vật lớn lui tới, thể gặp nó.”
Hồ Tam nàng bằng ánh mắt chân thành: “Vậy nên Nguyễn Hạnh, ngươi cũng giúp một việc . Sau khi Thất gia đưa ngươi , nếu ngươi gặp nó thì giúp xem nó sống . Nếu thể chuyện , thì với nó, nhớ nó.”
Em trai của Hồ Tam chính là một trong hai mà sư phụ Thạch từng dạy. Sư phụ Thạch cấp hài lòng với hai họ, thể em trai Hồ Tam sẽ kết cục .
Nguyễn Hạnh tránh ánh mắt Hồ Tam, thẳng .
Nàng thể lừa gạt Hồ Tam, nhưng như nàng cảm thấy chút lương tâm ít ỏi còn sót sẽ đau nhói.
“Nếu ngươi từ đó đến giờ gặp , đến đó cũng về , ngươi thể chắc chắn sẽ giữ lời hứa giúp ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ai-tu-tien-duoc-roi-con-lam-nu-phu-ac-doc-nua-chu/chuong-33-giup-do-chut-di-nao.html.]
“Ta chắc chắn , ngươi cũng cần cho . Nếu ngươi thật sự gặp , với một câu cũng khó. Còn nếu ngươi gặp , những lời của cũng chỉ là vô ích. Ta chỉ cho và một tia hy vọng, để ở nhà vẫn chờ .”
Giọng bình thản, nhưng chất chứa nỗi buồn sâu kín. Nguyễn Hạnh dậy vỗ vai : “Được, đồng ý với ngươi.”
Phải vượt qua khu rừng rậm nguy hiểm như , khả năng Hồ Tứ còn sống nhỏ, nhưng Nguyễn Hạnh dập tắt hy vọng của Hồ Tam ngay lúc . Biết Hồ Tứ thật sự may mắn vượt qua khảo nghiệm? Khi đó, mối quan hệ với Hồ Tam, nàng cũng thể một giúp đỡ đáng tin cậy ở đó.
“Ừm, trời khuya, đường an . Ngươi đợi một lát, sẽ với bọn họ một tiếng đưa ngươi về.”
Hồ Tam dậy, trong vài câu với những khác đang canh gác sòng bạc, .
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Hai dọc theo con đường, một một , tâm trạng lúc khác xưa. Ít nhất Nguyễn Hạnh còn giữ thái độ lấy lòng khi chuyện với Hồ Tam nữa, mà thể trò chuyện thoải mái.
“ , đó cũng với buổi tối an , vì ? Đây chẳng là nội thành ?” Nguyễn Hạnh hỏi Hồ Tam. Trong hiểu của nàng, nội thành là nơi tập trung các tòa nhà thương mại, văn phòng, khu vui chơi giải trí lớn và thu nhập cao, độ an ninh chắc chắn cao hơn ngoại thành và các làng mạc xung quanh thành.
Thế nhưng, đến tối, đường gần như vắng tanh, chỉ thỉnh thoảng mới thấy đánh canh và mấy tên say xỉn ngủ lăn lóc bên đường.
Cho dù là thời cổ đại, trong thời thái bình thịnh thế như thế , tình cảnh vẫn vẻ bất thường.