AI LÀ KẺ HÃM HẠI CHỒNG TÔI? - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:40:47
Lượt xem: 4,106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ có một lần, tôi nhớ nó từng kể… thời học cao học, nó theo thầy mình tham gia bào chữa cho nghi phạm trong vụ án đó—và đã thắng kiện. Nghi phạm vô tội, được thả.”
“Nó nói đó là một trong những vụ việc đáng tự hào nhất trong sự nghiệp pháp luật của mình.”
“Tôi từng không thể lý giải được—vì sao cô lại g.i.ế.c Hoài Nghĩa. Mọi người đều nói không có động cơ, ngay cả cảnh sát cũng bảo tôi như vậy.”
“Nhưng nếu như—cô căm hận nó vì đã giúp hung thủ g.i.ế.c mẹ mình được trắng án, thì như vậy… có đủ để trở thành động cơ g.i.ế.c người không?”
Từ “giết người” thốt ra, như sấm sét dội vào hành lang chật chội.
Tôi lặng người vài giây, rồi cụp mắt xuống.
“…Diệu Diệu đi học rồi. Trong nhà chỉ còn mình con.”
“Mẹ có muốn… vào trong nói chuyện không?”
Lý Ngọc Anh bước vào.
Đây là lần đầu tiên bà đặt chân vào nơi con trai mình từng sống.
Tôi có thể nhận ra bà đang xúc động—tay siết chặt, lồng n.g.ự.c phập phồng. Khi ánh mắt lướt qua nhà vệ sinh, bà khẽ run lên, rồi nhanh chóng quay đi.
Tôi vào bếp, rót trà, mang ra cho bà.
Bà lắc đầu từ chối, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tôi:
“Có gì thì cô cứ nói thẳng.”
Tôi mím môi, lấy điện thoại gọi một cuộc, bên kia bắt máy, tôi trao đổi vài câu nhỏ nhẹ.
Chưa đầy một phút sau, cuộc gọi video được gọi lại.
Tôi nhấn nút nhận, rồi đưa điện thoại cho Lý Ngọc Anh.
Bà nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Đây là luật sư Quan—bạn đại học của Hoài Nghĩa, cũng là cộng sự của anh ấy trong văn phòng luật. Vụ án g.i.ế.c người hàng loạt mà mẹ nhắc đến, anh ấy cũng từng tham gia hỗ trợ lúc đó.”
Lý Ngọc Anh nhận lấy, nhìn vào người đàn ông trong màn hình.
Luật sư Quan lên tiếng, giọng trầm ổn:
“Cháu chào bác. Lần trước cháu có gặp bác ở tang lễ. Mong bác sớm nguôi ngoai.”
“Không rõ vì sao bác lại quan tâm đến vụ án đó, nhưng chị Cố có nhờ cháu nói rõ tình hình lúc đó. Những điều cháu nói sau đây hoàn toàn đúng sự thật.”
“Lúc học cao học năm hai, cháu và Hoài Nghĩa có hỗ trợ thầy giáo trong vụ án đó, chủ yếu là xử lý tài liệu—chỉ là phụ tá, chưa đến mức là trợ lý chính thức.”
“Kết quả vụ án là: nghi phạm có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng, tòa tuyên vô tội ngay tại chỗ.”
Tôi cảm ơn rồi tắt cuộc gọi.
Sau đó quay lại nhìn Lý Ngọc Anh, nhẹ nhàng nói:
“Từ đầu đến cuối, tôi biết rõ vai trò của Hoài Nghĩa trong vụ án đó—và cả bản chất của vụ việc. Người kia thực sự được tuyên vô tội, vì có bằng chứng xác thực.”
“Mẹ à, nếu chỉ vì chuyện này, làm sao con có thể muốn hại c.h.ế.t anh ấy?”
“Còn về chuyện con không kể cho Hoài Nghĩa về quá khứ của mình, là bởi năm đó sau cú sốc ấy con mắc chứng rối loạn hoảng sợ, bác sĩ khuyên nên xóa bỏ hoàn toàn ký ức đó khỏi cuộc sống.”
“Sau này khi gặp Hoài Nghĩa, con chỉ nói là bố mất sớm, mẹ mất vì tai nạn…”
Ngày hôm đó, khi Lý Ngọc Anh rời đi, sắc mặt bà vô cùng phức tạp.
Vừa mơ hồ, vừa thất thần, lại có chút hụt hẫng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-la-ke-ham-hai-chong-toi/chuong-8.html.]
Tôi đẩy nhanh tiến độ bán nhà.
Dù đã có người chết, nhưng vì đã được xác định là tai nạn chứ không phải án mạng, nên không bị liệt vào diện danh sách đen. Tôi cũng hạ giá đáng kể nên bắt đầu có người tới xem nhà.
Mỗi đêm, sau khi Diệu Diệu ngủ, tôi vẫn thỉnh thoảng xem livestream của Lý Ngọc Anh.
Bà vẫn kiên trì.
Mỗi tối, vẫn ngồi thẳng thớm trước màn hình, vụng về nhưng đầy nỗ lực, trả lời từng câu hỏi của người xem.
Nhưng giờ đây, bà không còn trực tiếp nhắc đến tôi.
Chỉ nói rằng… vẫn đang đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Tôi vẫn không hiểu—vì sao bà lại từng chắc chắn đến mức đó rằng tôi đã g.i.ế.c Hoài Nghĩa.
Nhưng tôi biết—lý do của bà, không đủ mạnh.
Ít nhất, không thể xem là bằng chứng hợp pháp.
Tôi dần dần… buông được phần nào gánh nặng trong lòng.
Cho đến hôm nay.
Bà lại xuất hiện.
Không báo trước.
Gõ cửa.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Dứt khoát. Mạnh mẽ.
Cố chấp.
Tôi vừa mở cửa, bà đã bước thẳng vào trong nhà, không nói một lời.
Bà đảo mắt khắp nơi, tìm kiếm gì đó, vẻ mặt hơi đỏ lên, ánh mắt rối loạn đầy kích động.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi không nhịn được hỏi:
“Mẹ đang tìm gì vậy?”
Bà quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lấy tôi, kiên quyết:
“Là liệt toàn thân đúng không?”
Tôi mím môi.
Âm thầm đối diện với ánh mắt bà.
Đôi mắt đã đục mờ theo năm tháng ấy, lúc này lại rực lên như ngọn lửa. Giọng bà run rẩy nhưng từng chữ sắc lẹm:
“Cảnh sát nói với tôi rằng, cô không có động cơ gây án, không có phương thức gây án, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, có rất nhiều nhân chứng và vật chứng. Không ai có thể đảm bảo rằng Hoài Nghĩa sẽ bị ngã khi mở cửa sổ, càng không thể chắc rằng nó sẽ ngất đi đúng lúc nằm trong bồn tắm.”
“Những ngày qua, tôi cứ nghĩ mãi những lời này, nghĩ đến phát điên. Rồi tối qua, tôi mơ thấy Hoài Nghĩa khi còn bé, tám chín tuổi.”
“Hồi đó tôi dẫn nó đến nhà một người bạn chơi. Nó đang chơi thì bất ngờ ngã vật ra, cứng đờ, không động đậy. Tôi hoảng loạn tưởng nó ngất xỉu, nhưng nhìn kỹ thì thấy mắt nó vẫn chuyển động, đầu óc tỉnh táo, chỉ là tay chân hoàn toàn không cử động được. Trạng thái ấy kéo dài suốt một tiếng mới từ từ hết.”
“Sau đó, bác sĩ hỏi kỹ mới biết—Hoài Nghĩa bị dị ứng nặng với hoa thủy tiên. Chỉ cần ngửi thấy là lập tức toàn thân tê liệt.”
“Hoài Nghĩa từng nói với tôi, cô rất thích trồng cây, trong nhà đâu đâu cũng có cây xanh. Tôi chắc chắn cô đã biết bệnh này của nó—rồi hôm đó, cô tìm cách để nó tiếp xúc với hoa thủy tiên, khiến toàn thân tê liệt, ngã xuống bồn tắm mà không thể cử động, rồi cứ thế từ từ c.h.ế.t đuối trong tuyệt vọng!”