Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

AI LÀ KẺ HÃM HẠI CHỒNG TÔI? - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:43:21
Lượt xem: 5,021

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tất cả những gì tôi vừa kể, chính là động cơ.”

 

“Sau khi đã quyết tâm, việc còn lại rất đơn giản—tính toán, thử nghiệm, mô phỏng.”

 

“Tôi biết anh ta dị ứng với hoa thủy tiên—chỉ cần ngửi thấy là toàn thân sẽ tê liệt. Tôi biết mẹ Huyên Huyên rất thích ganh đua, chỉ cần chồng mua quà là sẽ rủ mọi người sang nhà xem. Tôi biết Tô Dược, hàng xóm đối diện, thường cố ý ra vờ đổ rác mỗi khi tôi về nhà.”

 

“Và tôi rất kiên nhẫn. Nếu không thành lần này, thì còn lần sau. Thực tế, hôm đó là lần thứ bảy.”

 

“Aaaa—!”

 

Lý Ngọc Anh bật ra một tiếng hét thảm.

 

Khuôn mặt bà tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.

 

“Nó bị tê liệt… chứ không phải ngất xỉu…Tức là… nó hoàn toàn tỉnh táo…? Nó đã phải mở mắt, từng chút từng chút một… nhìn thấy mình c.h.ế.t đi… mà không thể làm gì…?!”

 

Tôi khẽ thở dài.

 

“Thì ra mẹ chưa từng xem những đoạn ghi hình đó. Thôi… đừng xem nữa. Nhưng tôi phải nói—cái c.h.ế.t của anh ta, so với những nạn nhân khác, vẫn còn nhẹ nhàng. Cho nên… đó là cái kết xứng đáng.”

 

Trời bắt đầu hửng sáng.

 

Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xé toạc sự yên ắng sau cơn bão.

 

Tôi đứng dậy, phủi nhẹ quần áo:

 

“Diệu Diệu là cháu ruột của mẹ. Sau này… xin gửi gắm lại cho mẹ.

 

Mong con bé lớn lên mạnh khỏe, đừng giống bố nó, và cũng đừng giống tôi.”

 

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

 

Tôi xoay người lại, đối diện với hai viên cảnh sát vừa bước vào.

 

Họ lướt qua tôi, đi thẳng đến chỗ Lý Ngọc Anh.

 

“Bà Lý, bà báo rằng có chứng cứ quan trọng cần nộp. Xin lỗi, tối qua đường bị tắc nghiêm trọng vì bão nên chúng tôi đến muộn. Giờ bà an toàn rồi, có thể nói bất cứ điều gì với chúng tôi.”

 

Tôi cúi đầu, không nói một lời.

 

Chờ đợi… kết cục.

 

 

Một buổi sáng đầy sương mù.

 

Tôi dắt Diệu Diệu đến ga tàu cao tốc, tiễn Lý Ngọc Anh.

 

Bà vẫn mặc chiếc áo khoác dạ mỏng năm nào, một tay xách túi da đen, tay còn lại cầm bình nước cũ kỹ.

 

Chỉ khác lần đầu gặp—lưng bà đã còng hơn một chút.

 

Diệu Diệu ngồi bên cạnh, nghịch đồ chơi trên ghế.

 

Lý Ngọc Anh lạnh lùng nhìn tôi.

 

“Tôi làm vậy là vì Diệu Diệu.”

 

Sáng hôm ấy, bà đã không giao đoạn ghi âm hay tin nhắn nào cho cảnh sát.

 

Bà chỉ nói rằng—ban đầu định ghi âm để dụ tôi nói ra bằng chứng, nhưng tiếc là không thu được gì có giá trị.

 

Cảnh sát đã trách mắng bà một trận rồi rời đi.

 

Lúc này, mí mắt cụp xuống của bà quét qua tôi, ánh mắt nặng trĩu:

 

“Đêm đó, cô đội mưa bão đến tìm tôi—là vì đoán được tôi chưa xem đoạn ghi hình? Đoán rằng tôi vẫn chưa giao tin nhắn cho cảnh sát, nên mới đến để cố gắng lần cuối?”

 

Tôi gật đầu, thừa nhận.

 

“Lúc đó, mẹ còn không dám bước vào nhà tôi, cũng không dám nhìn vào nhà tắm—đó là sự yếu đuối bẩm sinh của một người mẹ. Vậy nên tôi đoán mẹ chưa kịp xem. Mà khi mẹ chưa xem, đương nhiên chưa thể giao cho cảnh sát.”

 

Bà bật cười khẩy:

 

“Vậy cô chắc mình thuyết phục được tôi?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Không. Trước khi đến, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chia xa Diệu Diệu.”

 

“Vậy cô nghĩ giờ tôi tin chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-la-ke-ham-hai-chong-toi/chuong-12.html.]

Tôi nhìn bà:

 

“Một nửa.”

 

Câu sau, tôi không nói ra.

 

Chỉ cần một nửa là đủ rồi.

 

Nửa còn lại—dựa trên sự thấu hiểu lẫn nhau suốt bao năm giữa mẹ và con.

 

Bà thường xuyên gọi video cho Hoài Nghĩa, hẳn trong lời nói của tôi, có những điều chỉ có bà mới nhận ra là thật.

 

Hơn nữa, bí mật mà Hoài Nghĩa nhắc đến trong tin nhắn—bao nhiêu đó cũng đã đủ để gợi mở.

 

Quan trọng nhất là—

 

Tôi không có bất kỳ động cơ g.i.ế.c người nào khác có thể thuyết phục được ai.

 

Chỉ có nguyên nhân này… mới khiến tất cả mọi hành động trở nên hợp lý.

 

Khi Lý Ngọc Anh quay người định rời đi, tôi không kìm được, cất tiếng:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Tôi vẫn không hiểu… sao ngay từ đầu mẹ đã cho rằng tôi là người g.i.ế.c Hoài Nghĩa?”

 

Bà ngẩng đầu, nhìn lên trời mù trắng, giọng khàn khàn, xa xăm:

 

“Lần thứ hai Hoài Nghĩa về Cam Lan thăm tôi, hai mẹ con có nói chuyện về cái chết. Nó từng đùa rằng: ‘Nếu một ngày nào đó con chết, mà thấy chiếc nhẫn ở ngón trỏ thay vì ngón áp út—nghĩa là con bị hại.’”

 

“Lúc cảnh sát báo tin, tôi liếc qua tấm hình—chiếc nhẫn của nó nằm lệch sang ngón trỏ.”

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Chi tiết đó… tôi đã hoàn toàn quên mất.

 

“Vậy… sao mẹ lại nghĩ là tôi?”

 

Bà quay lại, nhìn thẳng vào tôi.

 

“Tôi cũng chỉ nghĩ là… một nửa.”

 

Ánh mắt bà đột nhiên nhìn vượt qua vai tôi, đột ngột co lại.

 

Tôi giật mình, quay đầu—

 

Diệu Diệu lặng lẽ đứng phía sau tôi, trên gương mặt bé nhỏ là một nét ngơ ngác mơ hồ.

 

Tôi còn chưa kịp nói gì.

 

Con bé đã giơ tay chỉ lên bảng thông tin phía trên, mỉm cười:

 

“Chuyến tàu của bà sắp khởi hành rồi kìa.”

 

Lý Ngọc Anh rời đi.

 

Rời đi một cách lặng lẽ và đầy cô quạnh.

 

Trước khi đi, bà chỉ để lại một câu:

 

“Tôi sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi Cam Lan nữa.”

 

Tôi lái xe chở Diệu Diệu rời khỏi tầng hầm đỗ xe.

 

Cậu nhân viên thu phí đang chăm chú nhìn màn hình máy tính bảng—đang xem “The Shawshank Redemption”.

 

Lúc tôi quét mã thanh toán, phim vừa chiếu đến cảnh viên quản ngục sắp bị bắt, quay đầu nhìn lên bức tường nơi treo cuốn Kinh Thánh.

 

Trên đó có dòng chữ:

 

“His Judgement Cometh and that Right Soon.” (Sự phán xét của Chúa sẽ đến – và đến rất nhanh.)

 

“Mẹ ơi…”

 

Diệu Diệu từ băng ghế sau nhắc khẽ: “Đi thôi mẹ.”

 

Tôi giật mình, đạp ga.

 

Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, tôi lái xe rời khỏi bãi đậu.

 

Rẽ vào đường lên cao tốc.

 

Lái vào màn sương mỏng manh, bảng lảng phía trước.

 

Hết.

Loading...