Phiên ngoại tiền kiếp
Trên đường trở về Biện Châu, mơ thấy một giấc mộng.
Khi thể thể tự do bay lượn giữa trung, liền hiểu rằng, lẽ trở thành một linh hồn phiêu dạt.
Đã lâu lắm mộng, nghi ngờ đây chính là phần tiếp theo của giấc mộng tiên tri .
Quả nhiên, mắt là Thẩm phủ quen thuộc.
Khắp nơi trong Thẩm phủ đều treo vải trắng, dường như là để tế .
tại xung quanh tĩnh lặng đến thế, một âm thanh nào vang lên?
Ta theo bản năng hạ xuống từ viện của , từ từ lướt .
Trên đường, chẳng thấy một bóng .
Ta vốn định bước Âm Hy Đường, nơi ở của Lâm Nhu.
tò mò thôi thúc bước sân của nàng .
Ở đây, một cảnh tượng khác thường hiện mắt...
Máu ở khắp nơi!!!
Cảnh vật hỗn loạn, ngay cả cây mai mà nàng yêu thích cũng chặt đứt.
Tiến sâu trong, thể Lâm Nhu tàn sát dã man xuất hiện trong tầm mắt .
Bên cạnh nàng là một cái nôi.
Đứa trẻ dường như đủ tháng, nhưng khuôn mặt tím tái, vẻ bóp nghẹt đến chết.
Ta cảm thấy buồn nôn, liền vội .
dù cũng chẳng động lòng thương xót, bọn họ c.h.ế.t là đáng tội mà thôi.
Rời khỏi Âm Hy Đường, bước viện của Thẩm lão phu nhân.
Cũng là một cảnh tượng đầy m.á.u me, Thẩm mẫu c.h.ế.t nhắm mắt.
Ngay cả Thẩm Thanh Trần cũng chặt đầu, xác rời rạc.
Nhìn tư thế của Thẩm mẫu, dường như bà bảo vệ Thẩm Thanh Trần, khỏi buông tiếng thở dài.
Kẻ đáng thương ắt chỗ đáng hận.
Thẩm gia và là tử thù, nay thể nhổ t.h.i t.h.ể của bọn chúng là lòng từ bi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ai-duoc-nhu-ta/phan-9.html.]
Vô cảm rời khỏi viện của Thẩm mẫu, tâm trạng nặng nề, tiếp tục lướt .
Rốt cuộc là ai báo thù ?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Là cữu cữu , Hoàng thượng chăng?
cữu cữu là một minh quân, nhiều nhất là tru diệt cả nhà, chứ thực hiện những hành động tàn ác thế .
Ta mơ hồ một suy đoán, nhưng dám tin.
Không từ khi nào, đến chính sảnh, nơi đặt linh cữu.
Từ xa, thấy một nam nhân tay cầm trường kiếm, mặc áo đen.
Lại gần hơn, mới phát hiện đó là áo đen, mà là do m.á.u tươi nhuộm đỏ cả y phục.
Thanh kiếm vẫn nhỏ m.á.u ngừng, nhưng nam nhân đột nhiên quỳ xuống đất.
Tấm lưng của toát một vẻ đau khổ tột cùng.
Ta thấy rõ mặt , chỉ thấy một giọng cay đắng vang lên:
“Quận chúa, Du An đến muộn .”
Phiên ngoại 1
Khi tỉnh dậy, xe ngựa vẫn đều đặn lăn bánh.
Từ kinh thành đến Biện Châu, ít nhất mất ba bốn ngày.
Hôm nay mới là ngày thứ hai.
Ta vén rèm ngoài, Du An đang cạnh xa phu.
Hắn ôm chặt thanh kiếm trong tay, ngẩn , đang nghĩ gì.
Thực chẳng cảm tình gì đặc biệt với .
Ấn tượng duy nhất của là là một kẻ ít , mặt lạnh như băng, đôi khi còn chút nóng nảy.
Ta thật ngờ, khi chết, thể tàn sát cả nhà Thẩm gia...
Ngay cả cây hoa đào mà Lâm Nhu yêu thích cũng tha.
Nghĩ đến đây, khỏi hỏi vài điều.
“Du An, ngươi đây một chút.”
nghĩ sẽ hỏi gì.
Chỉ là theo bản năng gọi Du An xe ngựa.