Ác Thê - 7
Cập nhật lúc: 2025-05-06 06:51:11
Lượt xem: 898
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Chuyện gì xảy ra ở Tây sương phòng, ta vốn chẳng bận tâm.
Một lòng chỉ lo điều dưỡng thân thể, mọi việc còn lại đã có Thúy Vân trông chừng kỹ lưỡng.
Nhũ mẫu vào phủ chưa đến ba ngày, Liễu Thanh Nhiên đã không cho Bùi Diên đến thăm Bùi Diệu Tổ nữa.
Lấy cớ là nam nhân nên lấy đại sự làm trọng, không thể sa vào tình trường nhi nữ.
Thực chất là sợ Bùi Diên và hai nhũ mẫu kia có tình ý với nhau.
Dù sao thì nam nhân mà, chỉ đến khi nằm trong quan tài mới thật sự biết giữ mình.
Hai nhũ mẫu kia là ta tốn tâm huyết chọn lựa, há phải hạng mà Liễu Thanh Nhiên bây giờ có thể so bì?
Quả nhiên như ta dự đoán Bùi Diên căn bản không chịu nổi.
Dù Liễu Thanh Nhiên cố ngăn, hắn vẫn mưa gió chẳng ngại, mỗi ngày ghé thăm Bùi Diệu Tổ đến hai, ba lượt.
Thường hay mượn cớ hỏi han tình hình của hài tử để nói chuyện, cười đùa với hai nhũ mẫu.
Liễu Thanh Nhiên vì vậy tức đến mặt mày xanh tím, sắc mặt khó coi vô cùng.
Thúy Vân còn kể, những lúc Bùi Diên không có mặt, Liễu Thanh Nhiên còn ra tay đánh hai nhũ mẫu kia.
“Tiểu thư, hay là người đích thân đến đứng ra làm chỗ dựa cho hai nhũ mẫu ấy đi?
“Bằng không, Liễu Thanh Nhiên càng ngày càng lộng hành, nô tỳ lo hai nhũ mẫu sẽ không dám chống đối.”
Cuối cùng Thúy Vân có phần lo lắng mà nói.
Ta thì vẫn thản nhiên, phất tay ra hiệu cho nàng đừng vội.
“Hai nhũ mẫu kia không phải hạng tầm thường, tự khắc có cách đối phó.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, Thúy Vân phấn khởi chạy về báo tin.
“Tiểu thư, Hầu gia trông thấy hai nhũ mẫu mình đầy thương tích, tức giận mắng Liễu Thanh Nhiên một trận.
“Hai người cãi nhau một trận lớn, không vui mà tan.”
Ta nghe xong cũng không hề bất ngờ.
Nam nhân mà, vốn dĩ là kẻ thích cái mới, chán cái cũ.
Nhưng như vậy lại vừa hay hợp ý ta.
Giờ chính là lúc ta thu lưới rồi, cá chẳng mấy chốc nữa, sẽ tự mình chui vào.
15
Chừng năm ngày sau, Liễu Thanh Nhiên ôm lấy Bùi Diệu Tổ, chủ động đến viện ta cầu kiến.
Nàng ta khép nép mở miệng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Phu nhân, nô tỳ vốn là người ngoài, không tiện nhiều lời, nhưng nam nhân xưa nay đều ưa vụng trộm.
“Hai nhũ mẫu mới đến kia thật chẳng ra gì, mỗi lần Hầu gia đến thăm tiểu thiếu gia, họ liền rảo bước đến gần, ra sức làm duyên làm dáng.
“Nô tỳ cũng chỉ vì lo lắng cho phu nhân nên mới mạo muội tới đây bẩm báo, mong phu nhân nghĩ cho thật kỹ.”
Vừa nói, nàng ta vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt ta.
Ta cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra khổ sở, ánh mắt phủ một tầng bi thương:
“Từ sau khi sinh hài tử, Hầu gia cũng chẳng còn nguyện ý bước vào phòng ta nữa, ta biết làm sao được?
“Hầu gia đã thích, ta cũng chẳng nỡ chia rẽ.
“Ta có Diệu Tổ là đủ rồi.”
Liễu Thanh Nhiên nghiến răng, ánh mắt nhìn ta mang đầy khinh miệt và chán ghét, nhưng để đạt được mục đích, nàng ta vẫn cố gắng đè nén cơn giận, nhỏ nhẹ nói:
“Phu nhân, sao có thể nói như vậy được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ac-the/7.html.]
“Người là chính thất Hầu phủ, sao có thể để đám tiện tỳ kia trèo lên đầu trèo lên cổ?”
Ta dịu dàng đáp, giọng bình thản mà không thiếu phần lạnh lẽo:
“Dù sao ta cũng là phu nhân Hầu phủ, chỉ cần có Diệu Tổ là được rồi.
“Mong rằng Hầu gia lượng thứ, chớ nên để xảy ra chuyện gì như có thêm thứ tử, kẻo làm ảnh hưởng đến địa vị của Diệu Tổ, vậy là đủ.
“Còn ngoài ra… ta chẳng cầu gì khác nữa.”
Lời ta vừa nói khiến sắc mặt Liễu Thanh Nhiên trở nên vô cùng khó coi, hiển nhiên nàng ta chưa từng nghĩ đến điểm này.
Nếu trong Hầu phủ có thêm vài đứa thứ tử, địa vị của Bùi Diệu Tổ tất sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ta tỏ vẻ yếu thế, không tranh giành, khiến nàng ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Ta phất tay, ngắt lời nàng ta đang định tiếp tục thuyết phục:
“Lui xuống đi.
“Chăm sóc Diệu Tổ cho tốt là được.
“Còn lại, chỉ cần Hầu gia vui là đủ.”
Liễu Thanh Nhiên nghiến răng, nuốt giận vào bụng, đành không cam lòng lui xuống.
Khi nàng ta quay đi, ta còn nghe thấp thoáng tiếng nguyền rủa không cam:
“Đồ vô dụng!
“Chết tiệt, đúng là tự làm tự chịu, đáng đời!”
Ta khép mắt giả vờ nghỉ ngơi, làm như không nghe thấy gì.
Liễu Thanh Nhiên thấy chẳng có gì thú vị, bước chân rảo nhanh chuẩn bị rời khỏi.
Chỉ là, khi vừa đến cửa, nàng liền va phải Thúy Vân đang vội vã đi vào.
Một gói thuốc nhỏ từ tay áo Thúy Vân rơi ra, Thúy Vân sắc mặt hoảng hốt, lập tức nhặt lên, không nói nửa lời đã bước nhanh vào phòng.
Sắc mặt Liễu Thanh Nhiên thoáng động, bước chân chậm lại, lặng lẽ nấp sau góc hành lang, vẻ mặt dò xét, rõ ràng là muốn nghe lén.
Thấy vậy, khóe môi ta khẽ cong lên.
Mồi câu đã tung ra rồi.
Cá liệu có chịu cắn câu hay không, hãy chờ xem!
16
Thúy Vân vừa bước vào cửa đã hạ giọng nói:
“Tiểu thư, đây là đơn thuốc do chính Trần thái y kê.
“Sau khi hầm xong, chỉ cần bảo Hầu gia uống, nói là bổ dược, ngài ấy nhất định không phát hiện ra đâu.
“Chỉ cần nam nhân uống vào, sẽ hoàn toàn vô sinh, mà lại không hề ảnh hưởng tới sức khỏe…”
Thúy Vân nói rất khẽ, ta liếc mắt nhìn thấy Liễu Thanh Nhiên đang vươn cổ nấp sau góc tường, lắng nghe từng lời không sót một chữ.
Ta phối hợp mà cất lời:
“Thúy Vân, ta nghĩ lại… thôi vậy.
“Nếu Hầu gia thật sự có thêm con nối dõi thì cứ để vậy đi, thuốc này đừng dùng nữa, kẻo tạo nghiệt quá sâu.
“Dù có thứ tử được sinh ra, thì cũng chẳng thể vượt qua Diệu Tổ được.
“Cùng lắm là chia cho chúng ít gia sản, miễn Hầu gia vui vẻ là được.
“Ngươi đem thuốc vứt đi, đừng để Hầu gia phát hiện, kẻo ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.”
Thúy Vân làm bộ như khó xử, thở dài một hơi:
“Nô tỳ hiểu rồi.”