Tiêu Tử Húc hành sự một cách quá hoang đường, bừa bãi, không còn xứng đáng để có thể kế thừa được tước vị thế tử nữa.
Thẩm Vân Dao sẽ lấy thân phận là một tiểu thiếp mà nhập phủ, vĩnh viễn không bao giờ được phép nâng lên làm chính thê.”
Ánh mắt của ngài khẽ lướt qua Tĩnh An Hầu, trong đó chứa đầy những hàm ý sâu xa:
“Nếu như hắn còn dám tái phạm, gây ra thêm bất cứ chuyện gì nữa...”
“Lão thần nhất định sẽ tự tay mình mà kết liễu tính mạng của đứa nghiệt tử này!”
Tĩnh An Hầu vội vàng đáp lời, giọng nói của ông ta đã trở nên khàn đặc lại.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa của phủ Tĩnh An Hầu đã dừng lại ở ngay trước cửa của phủ tướng quân.
Ta khi ấy đang đứng tựa người ở dưới mái hiên, tay thì đang tỉa tót lại một cành hoa hải đường, từ phía xa xa đã nhìn thấy Tĩnh An Hầu bước xuống khỏi xe ngựa.
“Thẩm tiểu thư.”
Khi ông ta chắp tay lại để chào hỏi, từ nơi cổ tay của ông ta khẽ phát ra một tiếng “rắc” rất nhỏ.
“Bổn hầu đến đây là để rước khuyển tử trở về phủ.”
Ta khẽ cúi người xuống để hành lễ, rồi nở một nụ cười duyên dáng:
“Hầu gia đến thật không đúng lúc rồi.
Phụ mẫu của ta hiện đang bận rộn để chuẩn bị hành trang cho huynh trưởng sẽ xuất phát vào ngày mai, cho nên đã đặc biệt căn dặn là phải để cho Tiêu nhị công tử ở lại trong phủ thêm một đêm nữa, đến sáng ngày mai sau khi cùng với muội muội của ngài ấy tiễn phụ mẫu lên đường rồi thì mới có thể theo ngài mà quay trở về phủ được.”
Yết hầu của Tĩnh An Hầu khẽ động đậy lên xuống, đôi chân mày của ông ta cũng nhíu chặt lại:
“Việc này có vẻ như không hợp với quy củ cho lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ac-nu-tai-sinh/31.html.]
“Quy củ ư?”
Ta nhẹ nhàng đưa tay lên mà vuốt ve một nhành hoa hải đường, đầu ngón tay của ta vô tình dính phải một chút nhựa cây đỏ tươi tựa như máu.
“Không biết Hầu gia có hay biết rằng, Tam vương gia đã từng hứa hẹn sẽ ban cho Tiêu nhị công tử đây một phần công lao phò tá hay không?”
Ta đột ngột rút ra một bức mật tín đã được giấu sẵn từ trước ở trong tay áo của mình.
“Lẽ nào Hầu gia đây cũng muốn nhúng tay vào để chia một phần lợi lộc trong đó hay sao?”
Ngay khi ta vừa mới mở bức thư ra, sắc mặt của Tĩnh An Hầu đã ngay lập tức biến đổi một cách dữ dội.
“Thật là vô lễ!
Quá mức vô lễ rồi!!!!”
“Xin Hầu gia hãy cứ quay về cho.
Ngày hôm nay việc tiếp đãi có phần không được chu toàn cho lắm, sau này phụ thân của ta nhất định sẽ đích thân đến tận phủ để mà tạ lỗi với ngài.”
Ta khẽ phủi đi những cánh hoa đang còn vương lại ở trên tay áo của mình, rồi ngẩng cao đầu lên mà nhìn về phía cổng sân đang rộng mở.
Đêm đã về khuya lắm rồi, ta nghiêng người lại mà tựa vào trước chiếc bàn trang điểm.
Những ngón tay của ta nhẹ nhàng mân mê lấy một chuỗi hạt đang cầm ở trên tay.
Ta cất tiếng gọi Thanh Tuyết đang cúi đầu đứng đợi ở bên cạnh cửa:
“Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi chứ?”
“Những tên thị vệ đang canh gác cho đại công tử đã bị người của chúng ta lấy cớ là đi tuần tra vào ban đêm và được thêm một bữa ăn khuya mà dụ dỗ đi mất rồi.
Vào ngày mai, Thẩm Vân Dao sẽ phải rời khỏi phủ, những nha hoàn ở trong viện của nàng ta hiện đang vô cùng bận rộn để mà thu xếp lại những hòm nhang đèn, nến sáp, cho nên dù có bị lẫn vào trong đó một vài người lạ mặt thì cũng sẽ chỉ bị coi như là những phu dịch được thuê đến để mà khuân vác đồ đạc mà thôi.”