Bức thư kia rất có thể chính là chiếc chìa khóa quan trọng để có thể vạch trần được tất cả mọi âm mưu, quỷ kế.
Ngón tay của ta khẽ sờ vào một cơ quan bí mật được giấu ở trong ngăn kéo của chiếc bàn sách, một tiếng “cạch” nhẹ nhàng vang lên, và rồi một miếng gỗ nhỏ đã bật mở ra.
Dòng chữ hiện ra ở trên đó đã khiến cho toàn thân ta như thể bị đóng băng lại ngay tại chỗ:
Tam Vương gia đã dẫn theo người của Hưng Lợi để xâm nhập vào vùng biên cảnh.
Còn Thẩm Vân Hàn thì lại dâng sớ lên cho Hoàng thượng, đề nghị để cho phụ thân của ta phải xuất chinh ra trận, mục đích là để tiện cho hắn ta có thể giở trò mà khống chế lấy phụ thân.
Hắn ta còn muốn dùng đến cả cuộc hôn sự giữa ta và phủ Tiêu để mà lôi kéo về phía mình những thế lực cũ ở trong triều.
Ở cuối cùng của bức thư ấy là một câu nói:
"Những thứ gọi là quy tắc, hay là luân thường đạo lý, ngươi hoàn toàn không cần phải để vào trong mắt làm gì cả..."
Những dòng chữ ấy như những mũi kim sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tận đáy mắt của ta.
Thì ra, bọn họ đã muốn dùng m.á.u của cả gia đình ta, chỉ để đánh đổi lấy một vở bi kịch luân lý đầy dơ bẩn và ghê tởm này.
Cái gọi là “tình thâm nghĩa trọng” mà bọn họ vẫn thường rao giảng, hóa ra cũng chẳng qua chỉ là một miếng mồi ngon được thả ra trước miệng của loài cá mập hung tợn.
Cái gọi là “tình thân huynh muội” thiêng liêng, cao quý, thì ra cũng đã sớm mục ruỗng, thối nát từ lâu ở trong cái ngăn kéo bí mật kia rồi.
Vào lúc này đây, thứ mà ta đang nắm giữ ở trong tay không chỉ đơn thuần là một bức thư mật nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ac-nu-tai-sinh/27.html.]
Mà đó chính là cái định mệnh đẫm đầy m.á.u tươi đã từng khiến cho ta phải bỏ mạng một cách oan uổng, đó chính là cái “tai nạn” đã khiến cho phụ thân của ta phải chịu thất thế ở trong kiếp trước.
Đó chính là con đường phản nghịch đã được lát nên bằng chính m.á.u thịt của những người thân yêu nhất trong gia đình ta.
Phụ thân của ta đang đứng ở bên cạnh cửa sổ ở trong thư phòng, đôi lông mày của ông nhíu chặt lại không rời.
“Vân Hàn và cả Tam vương gia sao?”
Phụ thân siết chặt lấy những ngón tay của mình lên trên mép bàn, ta từ từ đẩy bức mật tín kia về phía ánh lửa của ngọn nến.
Đôi đồng tử của phụ thân co rút lại một cách vô cùng dữ dội, ông tức giận đến mức đập mạnh cả bức thư ấy xuống mặt bàn.
“Nghịch tử!
Hắn làm ra những hành động như vậy, nào có khác gì đang muốn tự tay kéo cả Thẩm gia này của chúng ta xuống vực sâu vạn kiếp, không bao giờ có thể gượng dậy nổi cơ chứ!”
Ta cất lên một giọng nói vô cùng kiên định:
“Thưa phụ thân, lần này Tam vương gia lại đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn bí mật mà liên hệ với cả đại ca nữa, e rằng…”
Phụ thân đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ở bên ngoài cửa sổ:
“Tam vương gia từ xưa đến nay vẫn luôn có mối bất hòa sâu sắc với bệ hạ, lần này hắn ta lại đột ngột quay trở về kinh thành, e rằng chuyện này có liên quan mật thiết đến tình hình chiến sự ở nơi biên cương rồi.”
Trái tim của ta khẽ thắt lại một cái:
“Ý của phụ thân là… bọn họ đang định bụng sẽ lợi dụng tình hình chiến sự để mà mưu đồ những chuyện bất chính hay sao?”
Ánh mắt của phụ thân chợt thoáng hiện lên một vẻ lạnh lùng, sắc bén: