Rõ ràng là vẫn luôn ở trong viện của , đến khi tỉnh thì thấy bản đang ở trong Lê Thương viện , ngày hôm nay nhất định chính là do tỷ tỷ cố tình giăng bẫy để mà hãm hại !”
Ta đưa mắt về phía của Thẩm Vân Dao, trong ánh mắt của lúc mang theo vài phần tiếc nuối, xót xa:
“Ta rằng hầu ở trong phòng của dạo gần đây thường xuyên lui tới Dược Đường, chuyện đó thật ?”
Đôi môi của Thẩm Vân Dao bắt đầu run lên một cách thể nào kiểm soát nổi, thế nhưng ả vẫn cố tỏ cứng cổ mà đáp rằng:
“Người ở bên cạnh đến Dược Đường là để bắt thuốc về điều dưỡng thể cho mà thôi!”
Ánh mắt của phụ chậm rãi quét qua giữa ba chúng , trong đó chứa đầy vẻ mỏi mệt, ưu phiền và cả nỗi đau lòng khôn tả:
“Thôi, đừng cãi vã nữa!
Việc cấp bách mắt là đưa đó về đây !”
Trên gương mặt của Thẩm Vân Dao chợt thoáng qua một tia vui mừng may mắn, ả vội vàng lên tiếng :
“Thưa phụ , nha của con ngày hôm nay việc ngoài ạ.”
Ta khẽ bật một cách lạnh lùng:
“Thật đúng là một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên mà.”
Phụ nghiêm giọng mà quát lớn lên rằng:
“Đi tìm ngay con nha của Vân Dao về đây cho !
Dù là sống thì cũng thấy , mà c.h.ế.t thì cũng thấy xác!”
Vị quản gia cúi đầu lĩnh mệnh vội vã rời , cả đại sảnh ngay lập tức chìm trong một sự tĩnh lặng đến c.h.ế.t .
Sắc mặt của Thẩm Vân Dao càng thêm phần tái nhợt trông thấy, còn Thẩm Vân Hàn thì ở một bên, ánh mắt cứ lấp lóe ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ac-nu-tai-sinh/25.html.]
Chẳng bao lâu đó, vị quản gia vội vã trở , theo lưng ông là mấy tên gia đinh to khỏe, bọn họ đang áp giải một nữ tử quần áo rách nát tả tơi, khắp cả đều đầy rẫy những vết thương tích.
Ngay khi mới bước chân trong cửa, nàng ngay lập tức quỳ rạp cả xuống đất:
“Lão gia, thưa phu nhân... nô tỳ... nô tỳ tội đáng muôn chết!”
Thẩm Vân Dao mới trông thấy đó, tự chủ mà lùi về phía vài bước.
Thẩm Vân Hàn tức giận đến mức quát lớn lên rằng:
“Bội Nhi!
Ngươi... ngươi đang bậy bạ cái gì ở đó thế hả!”
Bội Nhi ngẩng cao đầu lên, nước mắt gương mặt đầm đìa, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, đứt quãng:
“Thưa Đại công tử, nô tỳ... nô tỳ thực sự thể nào chịu đựng nổi nữa !
Ngài và nhị tiểu thư... nàng chính là ruột thịt của ngài cơ mà!”
Lời mới thốt , cả đại sảnh đều trở nên chấn động cực độ.
Phụ tức giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng quát lên rằng:
“Tất cả những phận sự liên quan thì lui ngoài hết cho !”
Gương mặt của Thẩm Vân Hàn lúc xám ngoét như tro tàn, đôi môi run rẩy ngừng, thế nhưng thể nào thốt nổi dù chỉ là một lời.
Còn Thẩm Vân Dao thì bệt cả xuống đất, ánh mắt ả lúc ngập tràn một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Ta chậm rãi bước đến ngay mặt của Bội Nhi, khẽ cất tiếng hỏi:
“Bội Nhi, ngươi rõ là đang những gì ?”
Bội Nhi run rẩy cất lên tiếng của :