Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thì ra Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn trong lần này đã tính toán sắp đặt một kế hoạch hiểm độc, nhằm vào đúng ngày diễn ra lễ cập kê của ta, bọn họ muốn khiến cho ta và Tiêu Tử Húc phải ở chung một phòng, rồi đợi cho đến khi vị quý nhân ở trong cung đến để tuyên đọc thánh chỉ thì sẽ cố tình dẫn dắt mọi người đến để “bắt gian tại trận”, cố ý gây nên một vụ náo động lớn để cho cả kinh thành này đều phải biết đến.
Như thế, ta vì tình thế bức bách, sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải gả cho Tiêu Tử Húc, rồi từ đó mặc cho bọn họ mặc sức giật dây, thao túng cuộc đời ta.
Nghe đến đây, cõi lòng ta như thể bị rơi thẳng xuống một hầm băng lạnh buốt đến thấu xương.
Dẫu cho kinh thành rộng lớn này chẳng phải chỉ có riêng mỗi phủ tướng quân của chúng ta, cũng chẳng phải chỉ có một mình ta là thiếu nữ đã đến tuổi cập kê, chờ ngày xuất giá.
Ta thực sự không thể nào hiểu nổi tại sao bọn họ lại phải tốn công tốn sức đến như vậy để bày ra những mưu sâu kế độc này, chỉ để nhằm mục đích thành toàn cho cuộc hôn sự giữa ta và Tiêu Tử Húc hay sao?
“Khoan đã nào! Thánh chỉ được truyền từ trong cung ư?”
Việc truyền đạt thánh chỉ của hoàng cung từ xưa đến nay đều được thực hiện một cách cực kỳ kín đáo và khó có thể lường trước được.
Làm thế nào mà bọn họ lại có thể biết chắc chắn được rằng người ở trong cung nhất định sẽ đến đúng vào cái ngày diễn ra lễ cập kê của ta cơ chứ?
Chẳng lẽ nào… bọn họ cũng đã được tái sinh giống như ta ư???
Thế nhưng, nếu như bọn họ thực sự cũng đã trọng sinh, thì với sự hiểu biết tường tận của bọn họ về con người ta, chắc chắn đã sớm phát hiện ra những hành động khác thường của ta ở thời điểm hiện tại rồi mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ac-nu-tai-sinh/11.html.]
Chuyện này... càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, giống như có một tấm lưới vô hình đang giăng ra một cách kín kẽ, rồi từ từ giam chặt lấy ta ở bên trong, khiến cho lòng người không khỏi cảm thấy hoảng hốt và bất an vô cùng…
Thanh Tuyết vội vã chạy đến để bẩm báo tình hình:
“Thưa tiểu thư, người mà chúng ta đã cài vào bên cạnh Thẩm Vân Dao vào sáng ngày hôm nay đã bị đại công tử lấy cớ là ăn trộm đồ đạc mà cho người chặt đứt mất một bàn tay, ngài ấy còn định bụng sẽ đuổi nàng ấy đến một trang viện ở tận phía nam của thành nữa.”
Đôi chân mày của ta ngay lập tức nhíu chặt lại.
Ta từ xưa đến nay vốn dĩ luôn đối xử rất hào phóng với những người hầu ở trong phủ, mục đích là nhằm tranh thủ được lòng trung thành của bọn họ.
Các loại tiền thưởng và những lợi ích khác nhau, ta chưa từng một lần tỏ ra tiếc rẻ mà không ban phát cho họ.
Làm sao mà nàng ấy lại có thể phạm phải một lỗi sơ đẳng đến như vậy, đó là đi ăn trộm đồ đạc cơ chứ?
“Lẽ nào là bởi vì thị tỳ đó đã vô tình phát hiện ra một bí mật động trời nào đó không thể tiết lộ, cho nên bọn họ mới phải vội vàng ra tay để g.i.ế.c người diệt khẩu như vậy?”
Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên trong tâm trí, đôi mắt của ta ngay lập tức sáng rực lên, dường như ta đã nắm bắt được một mắt xích vô cùng then chốt để có thể phá giải được toàn bộ mọi chuyện.
Ta vội vàng căn dặn Thanh Tuyết:
“Thanh Tuyết, ngươi hãy mau chóng tìm lấy một vài người có thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc lại linh hoạt, rồi đến ngay trang viện ở phía nam thành để theo dõi tình hình.