Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm - Chương 15.2

Cập nhật lúc: 2025-02-07 13:58:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cậu lâu về ký túc xá, chúng đây đều tò mò về ."

Vương Lâm vốn là nhiều, dù Văn Điềm quá thích trò chuyện, nhưng cũng chẳng ngại mà tiếp tục : "À, đúng , bọn tắm rửa xong, lát nữa cứ phòng tắm là ."

Văn Điềm lễ phép đáp : "Cảm ơn," bước phòng.

Trong phòng giường ngủ trống, lẽ là của . Vì lâu ai quét dọn nên chiếc giường một lớp bụi mỏng, chăn nhăn nhúm.

Văn Điềm phủi khăn trải giường một chút lên.

Cậu lấy quần áo để tắm bước phòng tắm. Vừa tắm xong bước Vương Lâm đang giường gọi .

Vương Lâm chắp tay ngực, vẻ mặt cầu xin: "Văn Điềm giúp lấy quần áo ở cửa sổ , chiếc áo màu đen chữ tiếng Anh đó. Hôm nay học mệt quá cử động, ơn giúp ."

Văn Điềm chớp mắt, nhẹ nhàng trả lời: "... Được."

Trong ký túc xá của họ một ban công nhỏ, bình thường phơi đồ hoặc hóng gió ở đó.

Văn Điềm kéo cửa ban công , bước .

Ban công tối om, cửa sổ cũ kỹ thiếu sự bảo trì, những cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, gió lạnh thổi , khiến mặt Văn Điềm lạnh buốt.

Cậu đưa tay lau mặt, tìm chiếc áo của Vương Lâm. tìm mãi thấy chiếc áo mà yêu cầu.

Văn Điềm bối rối, : "Vương đồng học, hình như tìm thấy chiếc áo đó...?"

Vừa xong, thấy Vương Lâm từ lúc nào ở cửa tay ôm một chậu nước. Vương Lâm đổ hết nước trong chậu lên Văn Điềm, khiến ướt đẫm từ đầu đến chân.

Lúc , Vương Lâm còn vẻ mặt hiền hòa nữa, mà đó là vẻ đắc ý, mặt lạnh lùng giống hệt Thẩm Chi Tự.

Hắn vẻ gì là ngượng ngùng, mà còn vui mừng : "Ai bảo mi chọc giận Thẩm bí thư, đáng đời. Đừng mong tỉnh ."

Văn Điềm hề đoán tình huống , nước từ mũi và miệng tràn khiến ho khan, mặt mày nhăn nhó.

Cậu  hiểu Vương Lâm đang gì, định mở miệng hỏi thì Vương Lâm nhanh chóng đóng cửa ban công , khóa trái.

Văn Điềm ngơ ngác một chút, bước thử kéo cửa, nhưng mở .

Cậu nhốt bên ngoài ký túc xá.

Xung quanh tối tăm, bốn bề là những bức tường gạch kín mít, chẳng lối thoát.

Văn Điềm sững sờ, , ngón tay cuộn , quanh cũng nhờ vả ai.

Văn Điềm mím chặt cánh môi, thực .

Lúc , ở một ký túc xá khác.

Khúc Ngọc bước từ phòng tắm, nước vẫn còn vây quanh y, y lê đôi giày bước về hướng ban công. Khi lấy đồ lót thì từ bên ban công tiếng ho khan yếu ớt vọng tới.

Ánh mắt Khúc Ngọc thoáng qua một sắc lạnh, y lạnh lùng qua và thấy một Omega đang bên ban công, chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh.

"Ai đó ?" Khúc Ngọc hỏi, giọng lạnh lùng.

Văn Điềm bỗng dưng thấy lên tiếng, giật rụt đầu thấy Khúc Ngọc. Trên gương mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.

"Khúc Ngọc." Cậu khẽ gọi, mắt ánh lên vẻ mong đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/abo-be-omega-ngot-ngao-ngoc-nghech-biet-doc-tam/chuong-15-2.html.]

Khúc Ngọc thấy tiếng gọi, cảm giác như thở cũng ngừng .

Sao thấy ui đến ? Sáng nay chẳng tức giận ?

Khúc Ngọc giữ vẻ mặt lạnh lùng, bình thản giấu chiếc quần lót nhăn nhúm lưng, lạnh lùng hỏi: "Sao ở đây?"

Bình thường luôn cùng Giang Cảnh, hôm nay chạy đến ký túc xá?

Văn Điềm khẽ mím môi , sợ Vương Lâm thấy, đành bất đắc dĩ bước gần cửa sổ, đối diện với Khúc Ngọc mà chuyện.

Khúc Ngọc nhướng mày, lúc mới để ý đến dáng vẻ của Văn Điềm.

Văn Điềm mặc bộ quần áo ướt, vì nước mà chúng trượt xuống một chút, để lộ phần vai mượt mà, làn da trắng sáng. Ánh sáng từ các đèn tuần tra chớp qua, khiến thể phân biệt rõ ràng là do trắng hơn là ánh đèn quá sáng.

Bộ quần áo dài cũng ngắn, chiếc áo và quần đùi che đường cong thể, chỉ để lộ một chút phần đùi nhô lên, kỹ sẽ thấy run.

Ánh mắt Khúc Ngọc từ từ di chuyển xuống.

Y thấy đôi mắt Văn Điềm đỏ bừng, gương mặt trắng như giấy, tóc ướt đẫm còn vương vài giọt nước. Bộ quần áo dính sát , để lộ vóc dáng mảnh mai, yếu ớt khiến khác rùng . Hầu hết quần áo khô do nhiệt độ cơ thể, nhưng góc áo vẫn còn ướt, nước nhỏ xuống từ phần chân, lăn dài xuống chân trắng nõn.

Khúc Ngọc rõ, trong giây lát, y cũng nước đó từ .

Y vẫn giữ im lặng, nhưng thấy Văn Điềm lên tiếng: "Khúc Ngọc, thể cho mượn điện thoại của ? gọi điện."

Khúc Ngọc im lặng.

"Khúc Ngọc?"

Khúc Ngọc cảm thấy chút mất tự nhiên, y mới hỏi: "Cậu tắm xong ?"

Lúc , rõ ràng là thời điểm thích hợp, nhưng Văn Điềm vẫn ngây ngô đáp một cách thành thật: "Tắm ."

Khúc Ngọc nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.

Văn Điềm đang dùng loại xà phòng mà ký túc xá phát cho, mùi khó ngửi. Mỗi dùng, y đều thấy khó chịu, khi đến chỗ của Văn Điềm, thấy mùi đó trở nên dễ chịu đến thế?

Khúc Ngọc cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn đổi. Y chỉ buông một tiếng "Ờ", vứt cái sọt đồ bẩn sang một bên và .

Văn Điềm thể tin nổi, thể hiểu phản ứng của Khúc Ngọc. Cậu mới cầu cứu y mà chỉ đáp bằng một tiếng "Ờ"? Cái đó ý gì?

Văn Điềm run rẩy : "Đừng đ mà, thể cho mượn một chút ? Xin đó.”

Đây là thứ hai Văn Điềm với "Cầu xin ..."

Không giống như , khi y đang bực bội tìm cách trừng phạt, Văn Điềm mang theo giọng điệu cầu xin, như thể đang coi Khúc Ngọc là cứu cánh của . Cậu như rằng chỉ cần Khúc Ngọc đồng ý, sẵn sàng bất cứ điều gì.

Khúc Ngọc nhận , nhưng tâm trạng đang rời bỗng nhiên biến mất. Tuy nhiên, miệng y vẫn lạnh lùng : "Tại cho mượn? Cậu c.h.ế.t ở đây cũng chẳng liên quan gì đến ."

Văn Điềm mặt tái nhợt, khẩn cầu run rẩy: "Chỉ cần cho mượn, sẽ đáp ứng thứ, thật đó."

Khúc Ngọc dừng .

Nếu là khác, lẽ họ mắng một câu bỏ , nhưng Văn Điềm giống . Cậu thật sự Khúc Ngọc cảm thấy chút nỡ, như thể nếu bỏ , y sẽ là kẻ phụ lòng.

Khúc Ngọc trầm mặc một lúc lâu, là vì câu hứa hẹn của Văn Điềm mà bỗng cảm thấy hứng thú, chỉ đơn giản là vì một chút thiện tâm trong lòng. Cuối cùng y thở dài, một câu: "Chờ."

 

Loading...