Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm - Chương 14.2

Cập nhật lúc: 2025-02-02 15:37:01
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khúc Ngọc nhướng mày, chút khách khí : “Đừng chặn đường, cút ngay.”

Nói xong, y đẩy Văn Điềm định rời . Văn Điềm chút sốt ruột, sợ rằng nếu Khúc Ngọc mất, sẽ cơ hội tìm , vội vã bước lên , giữ chặt cánh tay y.

Khúc Ngọc liền gạt tay , mặt đỏ bừng, giọng giận dữ như thể tin : “Đừng chạm ! Cậu lúc nào cũng thích sờ soạng nam nhân ? Thật ghê tởm!”

Văn Điềm: “?”

Văn Điềm hiểu vì chỉ là chạm y một chút mà Khúc Ngọc tức giận như . Cậu tay , thực sự sạch sẽ, chẳng gì dơ bẩn.

Có vẻ như Khúc Ngọc thật sự ghét đến mức chỉ cần chút tiếp xúc cơ thể là nổi giận.

Văn Điềm gì để đắc tội Khúc Ngọc, nhưng hiện tại cũng quá quan tâm điều đó.

Cậu lùi một bước, ngước mắt Khúc Ngọc, mím môi : “Tủ của mở , chiếc lắc tay để trong đó thấy . Chỉ chìa khóa tủ dự phòng, lấy ?”

Khúc Ngọc mất kiên nhẫn đáp: “Đầu óc vấn đề ? Sao lấy đồ của ? quen ?”

Nói xong, y lạnh lùng ném một câu lưng . Văn Điềm vội vàng lên tiếng: “Chỉ thôi…”

Câu dứt, nhưng ai cũng thể đoán rằng chỉ Khúc Ngọc mới chìa khóa dự phòng. Nếu đồ vật mất, chỉ thể là y lấy .

Khúc Ngọc nhếch mép , hề giữ thể diện như thể xem Văn Điềm khó xử . Y kiêu ngạo : “ , chính là lấy. ném nó , chẳng ai .”

Y nhớ lúc học, khi đều vắng mặt, y tự ý mở tủ của Văn Điềm  vốn định xem thử trong đó đồ vật gì Giang Cảnh để . khi thấy chiếc lắc tay, y lập tức nhận đó là kiểu dáng chỉ con gái mới dùng.

Lúc , t cảm giác khó tả. Một mặt, y cảm thấy làn da Văn Điềm trắng mịn, đeo lắc tay hợp, một mặt cảm thấy ghê tởm vì đây là món đồ của con gái, nên ném thèm .

Văn Điềm lập tức nóng nảy: “Cậu tùy tiện ném đồ của khác? Mau trả cho , xin đấy.”

Khúc Ngọc mặt mày cau đáp: “Cầu xin cũng vô ích, ném , chẳng còn gì để trả .”

Văn Điềm cắn môi: “Vậy cho ném ở , sẽ tìm.”

“Vì cho ? .” Khúc Ngọc xong thèm thêm một cái, về phía phòng đồ.

Văn Điềm mặt tái nhợt, định vươn tay chặn y , nhưng nhớ việc Khúc Ngọc mới hất tay , đành thu tay.

Khúc Ngọc một đoạn, bỗng nhiên dừng , ngoái đầu , thấy nước mắt của Văn Điềm ngừng rơi. Gương mặt nhỏ nhắn, đẽ trong sáng của giờ ướt đẫm, khiến Khúc Ngọc cảm thấy khó chịu.

Khúc Ngọc thể lên tiếng: “Cậu thế? Có ném chiếc lắc tay của ? Đó chỉ là món đồ mà thể mua ở bất cứ , nhiều ít gì cũng chẳng .”

Khúc Ngọc dừng , cảm thấy phiền, gãi đầu: “Một nam nhân như , cứ mang đồ của con gái bên thế?”

Văn Điềm quan tâm đến lời của y, chỉ biểu cảm thờ ơ của Khúc Ngọc. Cậu hiểu rằng Khúc Ngọc sẽ chiếc lắc tay đó ở .

còn cách nào khác. Nếu như thể Khúc Ngọc hiện đang nghĩ gì, sẽ nơi chiếc lắc tay rơi.

Văn Điềm đột nhiên nhớ ở văn phòng, thấy tiếng lòng của Alpha...

…Lần đó ?

Văn Điềm nhíu mày hồi tưởng, bỗng nhiên mặt đỏ lên, vội vã phòng đồ.

Khúc Ngọc ngoài, mắt lạnh theo bóng Văn Điềm.

Chờ cho Văn Điềm xa, Khúc Ngọc mới nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng cánh tay , nơi Văn Điềm chạm .

Lẽ , y cảm thấy ghê tởm vì Văn Điềm đụng , nhưng hiểu y ngừng nhớ cảm giác đó, cảm giác mềm mại và ấm áp, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi tiếp xúc với con gái.

“Đm, ghê c.h.ế.t .” Khúc Ngọc tức giận nghĩ.

Khúc Ngọc bỗng nhận đang nghĩ gì, giật vội vàng dùng tay chà xát cánh tay. Y mắng một câu thô tục trong miệng giậm chân, vẻ như tức đến mức đạp vỡ một hòn đá mặt đất.

Văn Điềm khỏi trường học nhanh chóng đến công ty Giang Cảnh.

Công ty Giang Cảnh cách trường học xa, chỉ mười phút là đến.

Khi Văn Điềm bước văn phòng, Giang Cảnh đang sô pha xem tin tức qua quang não. Anh thấy Văn Điềm , nhíu mày hỏi: “Tan học ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/abo-be-omega-ngot-ngao-ngoc-nghech-biet-doc-tam/chuong-14-2.html.]

Văn Điềm gật đầu chậm rãi bước tới mặt Giang Cảnh.

Giang Cảnh thấy động tác nhỏ của , nhẹ nhàng : “Có chuyện gì thì .”

Văn Điềm , lấy hết can đảm, mở miệng: “Thượng tướng, thể… cận ngài một chút ?”

Giang Cảnh: “?”

Văn Điềm mặt đỏ bừng.

Cậu cảm thấy đột nhiên cận với khác thật sự là hành động quá mạo phạm và lễ phép, nhưng hiện giờ thực sự sốt ruột.

Văn Điềm vươn tay, vô lực nắm lấy góc áo Giang Cảnh, khẩn cầu: “Có ? sẽ lâu .”

Lúc những lời , đôi mắt ướt đẫm, môi đỏ mọng như thể dụ dỗ.

Giang Cảnh vài giây, hít một thật sâu, tất cả sự nghi ngờ bỗng chốc biến thành câu : “Được, đồng ý.”

Giang Cảnh xong ngẩng đầu, tránh cũng né, để Văn Điềm thể đến gần hơn.

Văn Điềm lên sô pha, quỳ xuống bên chân Giang Cảnh, tay run run nâng mặt Giang Cảnh lên, hôn một cái. Cậu , chỉ khẽ chạm môi Giang Cảnh, thậm chí chỉ l.i.ế.m nhẹ.

Vài phút , Văn Điềm cảm thấy mệt mỏi, thở hổn hển, ngả lên sô pha.

Giang Cảnh hạ mí mắt, biểu cảm gì, hỏi một cách bình thản: “Em gọi đây là cận ?”

Văn Điềm vốn dĩ đỏ mặt, giờ càng đỏ hơn. Cậu lắp bắp: “, …”

Giang Cảnh thêm gì, chỉ dùng giấy lau chất lỏng môi lạnh nhạt hỏi: “Em ở trường học gì sai trái ?”

Văn Điềm ngạc nhiên: “ chuyện .”

Giang Cảnh một cách sắc bén: “Vậy là em chỉ đơn giản thiết với thôi ?”

Văn Điềm tìm lý do nào khác, chỉ thể ngượng ngùng đáp: “Vâng…”

Chưa dứt lời, lạnh của khí đột ngột tràn đến, thể nóng bỏng của Giang Cảnh đè lên, khiến ngạc nhiên.

“Mở miệng .”

Văn Điềm run lên, định phản ứng thì hôn lấy.

Cậu cảm thấy khẽ run rẩy, đầu óc mơ màng cho đến khi cảm nhận lưỡi Giang Cảnh, ban đầu chịu nhưng dần dần theo bản năng mà theo.

Giang Cảnh rõ giới hạn của Văn Điềm, nên khi thở nổi Giang Cảnh mới buông .

Văn Điềm thở dốc, Giang Cảnh một lúc.

Đôi môi của giờ đây sưng lên, là do Văn Điềm mới cắn , khiến mặt đỏ rực, cảm giác như tan biến ngay tại chỗ. Tuy , Giang Cảnh vẫn bình thản như gì, hề biểu hiện khác.

Văn Điềm mơ màng dậy: “Cảm ơn thượng tướng, .”

Giang Cảnh: “…”

Văn Điềm trở trường học, thể chờ đợi nổi, tìm Khúc Ngọc để xem liệu thể thanh âm khác của y. Cậu hỏi quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy Khúc Ngọc ở cửa khu dạy học.

Khúc Ngọc đang cùng mấy thiếu gia nhà giàu, một trong đó nhận Văn Điềm, nở nụ đẩy Khúc Ngọc một cái, ồn ào : “Khúc Ngọc, tiểu mỹ nhân đang đến kìa.”

“Có bệnh , để ý đến mỹ nhân?” Khúc Ngọc thấy bạn bè trêu chọc , kiên nhẫn thì thấy Văn Điềm đang tiến tới.

Khúc Ngọc ngây định mở miệng mắng, nhưng kịp gì thì thấy ánh mắt của bỗng dưng ngừng .

Văn Điềm mặt đỏ, môi ướt mềm, vẻ mặt như thể ai đó “bắt nạt”. Và đó là ai, ai mà ?

Khúc Ngọc hiểu cả nóng ran, bật thốt lên: “Đm, bệnh ?”

Tới đây để khoe chuyện tình cảm hả?

 

Loading...