800 Tệ, Cái Giá Của Hạnh Phúc - 7

Cập nhật lúc: 2025-08-18 04:37:09
Lượt xem: 495

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới sự kiên quyết của bà ngoại, giáo viên chủ nhiệm miễn cưỡng gọi của Trần Hướng Viễn tới.

 

Mẹ là một phụ nữ khí chất, dịu dàng, khác hẳn với .

 

chợt nhớ đến bộ đồng phục lúc nào cũng sạch sẽ, phẳng phiu của Trần Hướng Viễn, cùng mùi hương thoang thoảng của bột giặt áo .

 

Ngoài dự đoán của , của Trần Hướng Viễn hề khó .

 

Bà bình tĩnh hết chuyện, đó kéo Trần Hướng Viễn — vẫn đang lén lút trốn ngoài cửa — bước .

 

Bà mỉm với giáo viên, :

 

“Chuyện cũng nghiêm trọng như thầy cô . là học sinh cấp ba nên tập trung việc học, như , về nhà sẽ dạy dỗ Trần Hướng Viễn, mong thầy cô đừng khó bạn nữ .”

 

Nói , bà dịu dàng mỉm với , đó bằng thái độ cho phép từ chối, bàn bạc cùng giáo viên.

 

Kết quả cuối cùng là và Trần Hướng Viễn mỗi một bản kiểm điểm, đó sẽ theo dõi thêm để xem hành vi đúng mực nào nữa .

 

Ra khỏi văn phòng, hỏi bà ngoại: “Dì út ?”

 

Bà lườm một cái, : “Nó bệnh .”

 

sững sờ, nên lời, lập tức định xin nghỉ học để về.

 

Bà kéo , mắng: “Cháu gấp cái gì? Biết thế bà chẳng thèm cho cháu. Học hành cho tử tế , nó c.h.ế.t .”

 

Trong trạng thái hồn vía lên mây, vẫn gắng gượng qua một tuần.

 

Tan học, vội vàng bắt xe đến bệnh viện.

 

Dì út bệnh do lao lực quá độ, vốn cơ thể yếu, dành dụm tiền học đại học cho nên còn nhận thêm việc thủ công về , suốt ngày lì một chỗ việc đến mức nghỉ ngơi, cuối cùng ngã bệnh thật sự.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

đến tìm vay tiền.

 

Mẹ bận rộn chuẩn cho cô con gái nhỏ tham gia cuộc thi múa, xong liền nhíu mày: “Nó bệnh thì bệnh, còn bỏ tiền chữa cho nó ? Bà ngoại con từ nhỏ thiên vị nó, mấy năm nay sống dễ dàng lắm chắc?”

 

chẳng còn cách nào tranh cãi, thậm chí nghĩ đến việc quỳ xuống dập đầu cầu xin, nhưng tiếp: “Bà ngoại con bao năm nay để cho con cái gì ? Dì út con lấy chồng, coi con như con gái ruột, thì cũng nên dành dụm chút ít của hồi môn cho con chứ?”

 

kinh hoàng bà, những lúc thật sự hiểu nổi bà đang nghĩ cái gì.

 

tìm đến ba.

 

Ông vẫn một câu: “Đừng học nữa, ngoài với ba hơn ? Mẹ con hồ đồ, chứ theo ba, ba bạc đãi gì con ?”

 

Cuối cùng, lấy 2000 tệ từ chỗ ông .

 

Đó là tiền quỳ cửa nhà ông suốt một đêm mới xin , còn giấy nợ, hứa sẽ trả gấp đôi.

 

Đến bệnh viện, sắc mặt dì út tái nhợt, trông như gầy .

 

Thấy đến, dì bối rối lo lắng, ngừng giục trường học.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/800-te-cai-gia-cua-hanh-phuc/7.html.]

Bệnh của Từ Đình bệnh cấp tính, chủ yếu cần nghỉ ngơi và bồi bổ thêm dinh dưỡng.

 

Từ hôm đó, càng ít dám tiêu tiền nhà, ở trường thì học ngày học đêm.

 

sợ, nếu đem so với sự hy sinh nặng nề , sẽ lấy gì để báo đáp.

 

Bạn cùng phòng đều hiểu cho , lúc “xới cơm nhiều hơn”, sẽ tự nhiên chừa cho .

 

Có khi mua đề cương cũng in thêm một bản cho .

 

Trần Hướng Viễn càng đưa nhiều đồ ăn hơn, đẩy trả , : “Cậu sợ mắng ?”

 

Cậu gầy , trông càng giống một thiếu niên khôi ngô, nở nụ để lộ tám chiếc răng trắng: “Mẹ tớ bảo tớ đưa cho đấy.”

 

Mọi đều như , cẩn thận chăm sóc lòng tự tôn của .

 

(8)

 

Ngày tháng cứ thế trôi , dù vẫn thấy còn quá nhiều kiến thức nắm chắc, kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến như hẹn.

 

Dì út đó hai ngày bận rộn chuẩn các món ăn bổ dưỡng cho .

 

Người trong làng nhạo dì: “Cháu gái nuôi lâu quá, tưởng thành con gái ruột chắc?”

 

Ngay cả bà ngoại cũng thấy dì quá, chẳng buồn tỏ thái độ với dì.

 

Vậy mà dì vẫn hân hoan, phấn khích, tất bật lo lắng cho .

 

Sáng hôm diễn kỳ thi đại học, tỉnh dậy khi chuông báo thức reo nửa tiếng, định bụng ôn chút bài.

 

Bước khỏi phòng, thấy dì út dậy từ lâu, yên để chờ .

 

Vừa thấy , dì vội vàng bắt tay chuẩn “thực đơn ngày thi đại học” mà dì tra mạng.

 

ăn từng miếng cho hết sạch.

 

Không từ lúc nào bà ngoại cũng ngoài, mặt lạnh tanh, bưng cho một bát sữa bột pha, :

 

“Uống nhanh thi , chờ mong từng ngày từng tháng cuối cùng cũng đến, đúng là cái thứ ăn nhờ ở đậu.”

 

ngửa đầu uống một cạn sạch, lên đường tới trường thi.

 

Trần Hướng Viễn thi cùng điểm với , ở cổng chờ, vẻ mặt còn thoải mái như khi, dường như điều gì .

 

cắt ngang: “Vào thi , gì thi xong xuống chuyện.”

 

Cậu ngẩn , như học đòi trò ngốc, phản ứng kịp.

 

tiến đến gần hơn một chút, khẽ : “Ra trường , giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng quản nổi nữa .”

 

Khuôn mặt đỏ bừng.

 

sợ trong lúc thi còn nghĩ ngợi lung tung, liền nhanh chân bước phòng thi .

Loading...