“Phương Đại Nhân, gọi ông một tiếng “cha” nên ông thực sự coi xứng đáng là cha ?” trầm giọng.
“Từ nhỏ đến lớn mấy ném cho bà nội, trừ bỏ bố thí chút tiền, cái gì cũng lo cho ! học ở , trường gì, ai chủ nhiệm, cho tới bây giờ các cũng ! Mãi cho đến khi đỗ đại học mới nhớ đến còn đứa con gái !
Nhiều năm như , tiền đưa cho các sớm vượt qua tiền các bỏ nuôi . sớm còn nợ nần gì các nữa !
Mỗi ngày đến sướng miệng, sinh em gái cũng là cho , giục kết hôn cũng là cho .
vẫn hỏi, sinh cô em gái , đối với gì ? Mẹ bất công đến nghiêng trời lệch đất, em gái vô dụng, nghiệp xong mỗi ngày nhà chờ nuôi, cái gì bộ đều dồn hết cho cô . Các nghĩ rằng , tiền mấy năm nay cho các , bao nhiêu trong đó dồn hết cô ?!
cũng thật hiểu, đều là con gái, chỉ vì sinh , ném ở nông thôn cũng chỉ thể là ?! Bởi vì sinh , cái gì cũng nhường nhịn cho em gái?! Các con gái bảo bối như , vì còn sinh ? Là cầu xin các sinh ?
Giục kết hôn, là vì các nghĩ cho ư? Nếu với như , kiểm tra kĩ đối tượng xem mắt. Chỉ cần là đàn ông là , bất kể ai cũng thể cưới ? nhổ !
Chẳng qua mấy là vì mặt mũi của , sợ khác chê mà thôi. Không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ biện minh cho ý của ! Các xứng!
Nếu cảm thấy ba mươi tuổi còn chịu lấy chồng, xứng con của mấy , thì từ hôm nay trở , chúng đoạn tuyệt quan hệ! Về bữa cơm tất niên kiểu cần gọi đến . , Phương Khả Cửu, trừ bà nội , nhận bất kì nào khác!”
Nhàn cư vi bất thiện
Cả nhà rơi trầm mặc.
trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ trở tay kịp.
“ gây tội nghiệt gì, ngậm đắng nuốt cay, m.a.n.g t.h.a.i chín tháng mười ngày sinh nó , bây giờ nó cắt đứt là cắt đứt! Trong lòng nó căn bản mà!” Mẹ bắt đầu lóc than thở.
“Cửu Cửu, đừng tức giận, là chú cháu uống rượu nhiều nên bừa, để thím về nhà bảo ông .” Thím cũng khuyên .
“Thím , đối với thím nhiều ý kiến, chỉ cảm thấy thím thật đáng thương. Làm lụng vất vả nửa đời, sinh con đẻ cái chăm sóc gia đình cho chú .
Mà ông thì , bao nhiêu năm kêu là kinh doanh buôn bán, đưa cho thím bao nhiêu tiền, còn bao nhiêu đem nướng sòng bài?! Bồ nhí của ông , đến giờ tổng cộng năm !
“Tiền , gánh vác việc nhà, chồng tích sự gì, nếu kết hôn trải qua cuộc sống như , !”
Thím nghẹn lời, trả lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/30-tuoi-chua-lay-chong-la-bat-hieu/chuong-6.html.]
“Bà ngậm đắng nuốt cay, m.a.n.g t.h.a.i chín tháng mười ngày sinh , vì sinh nuôi cho ?”
chuyển hướng sang , chuyện cũ ập đến, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
“Năm học cấp ba , sốt, các ăn tiệc ở nhà họ hàng, để ở nhà một , tự sinh tự diệt. sốt đến 40 độ, các từng quan tâm ? Còn em gái thì ? Chỉ sốt nhẹ, bà lo lắng chăm cô cả đêm! Mùa đông, em gái viêm khí quản nên ho. Bà sốt ruột đưa cô hết viện nọ viện , còn đưa tiền để nhờ cậy nọ. Bà nghĩ tới, cũng mề đay mấy tháng, bà để ý chút nào ?
Trong mắt bà, là con gái của bà ? Chỉ lúc đòi tiền , mới trở thành con gái của bà ! cho dù đưa bà tiền thì chứ, dù đưa bao nhiêu chăng nữa, so cũng kém món quà sáu mươi tệ em gái tuỳ tiện mua cho bà.
Sinh con nhưng nuôi nấng, đối với kiểu cha như các gì mong đợi! Bà cần dùng cái ch//ết ép buộc . Về , tiền dưỡng lão của các , đưa bao nhiêu sẽ thiếu, nhưng ngoài chuyện đó, cũng đừng mong dùng danh nghĩa cha bắt nghĩa vụ gì với các !
Bữa tiệc tan , các tìm nơi khác mà ăn cơm!”
mở túi xách bằng da, lấy hơn mười tờ một trăm nhân dân tệ, vung lên.
Tiền giấy bay lả tả, giống như trái tim trống rỗng của , nơi về.
khoác áo , khi khỏi cửa còn thấy cha oán hận chằm chằm, tay nắm chặt , bà nội dùng hết sức kéo , giống như bất cứ lúc nào cũng thể lao lên cho vài cái tát.
.
“Phương Đại Nhân, ông thể tiếp tục đ.á.n.h . nếu ông dám tay, sẽ khiến cho bữa cơm tối ngày hôm nay trở thành tin tức nóng nhất trong làng.”
Cha khựng sững sờ tại chỗ, cũng quyết tuyệt lưng rời .
sớm còn là cái cây nhỏ bé mặc bọn họ gì thì . Nhiều năm như , chỉ bởi luyến tiếc tình gia đình bên ngoài, mới nguyện ý để bọn họ trói buộc.
Một khi đ.â.m rách tầng giấy mỏng manh , tất cả còn ý nghĩa gì với nữa.
đường phố vắng vẻ, chỉ ánh đèn đường mờ nhạt bạn.
Gió lạnh hiu hắt, tâm tình kích động cũng dần dần bình tĩnh .
hàng ngàn hàng vạn ánh đèn sáng lên trong bóng tối, tuy rằng ngọn đèn nào là dành cho , nhưng nghĩ, một ngày nào đó, sẽ một ngôi nhà, một ngọn đèn thuộc về .