Trình Lâm còn một vấn đề đang nghi ngờ.
Giang Nguyệt và Nam Gia… thật sự là bạn ?
điên cuồng học, điên cuồng sách.
Bài nào hiểu, một thì chép mười , trăm .
còn biến đổi đủ kiểu để tự đề cho , mặt dày mượn sách tham khảo của các bạn, ngừng tìm kiếm đề thi của trường đó, vụng về bắt chước phong cách đề.
6
cố gắng.
Giống như ngày xưa cố gắng để sống sót, bây giờ cố gắng để tiếp cận một nào đó.
nhất định thi .
gặp , tự miệng cảm ơn , và cũng để thấy, một khác biệt bây giờ.
phụ lòng của .
Thành tích học tập tăng vọt, cứ như đột nhiên xuất hiện một vầng hào quang vàng rực.
Các giáo viên ngạc nhiên sự đổi của , mỗi khi lên lớp ánh mắt họ hướng về phía nhiều hơn, bắt đầu thường xuyên gọi trả lời, thậm chí giờ học, còn quan tâm vài câu.
Bạn bè thì khỏi , đột nhiên thêm nhiều “bạn bè”, họ líu lo vây quanh , hỏi đủ thứ, trong lời ngoài lời đều đang dò hỏi phương pháp học tập của .
Có khen, cũng mắt.
từ góc khuất nhất biến thành trung tâm nhất.
Không quen, quen.
sợ hãi.
Vì từng ghẻ lạnh, trải qua nhiều năm bỏ quên, nên càng cảm thấy sợ hãi, kháng cự.
cảm thấy họ thật giả tạo.
lo sợ co rúm góc.
vẫn là dáng vẻ ít , cúi đầu để ý đến ai như .
họ đều đổi, hướng nội, nhút nhát, cũng giả vờ thanh cao, kiêu ngạo.
Thật chẳng là gì cả.
chỉ là , cũng quen tiếp xúc với họ.
Im lặng lâu , thật sự mở miệng thế nào.
Ý nghĩ mạnh mẽ nhất của lúc đó, là đến bên Thường Hành Chi.
Chỉ là luôn lương thiện, một cách nhất quán.
Chỉ ngay từ đầu thấy , đối xử với .
Có lẽ cũng chỉ sẽ đổi.
ngây thơ tự an ủi .
Ngày đêm, hai điểm thẳng hàng.
Ngàn quân vạn mã vượt cầu độc mộc, c.ắ.n răng vượt qua một nữa.
Một trong những suất tuyển thẳng, giành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hy-vong-vinh-sinh/chuong-7.html.]
May mắn hơn nữa là bảng thông báo, thấy tên của và Thường Hành Chi xếp cùng một lớp.
mượn ánh phản chiếu từ tấm kính, lo lắng cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn chiếc áo sơ mi.
Cuối cùng thì cũng sắp gặp .
Anh còn... nhớ ?
Có còn nhớ, viên kẹo màu hồng mà tặng ?
gặp .
nhớ .
Trước khi gặp một khác biệt, trở thành một khác biệt.
nắm chặt vạt áo, rụt rè và nhút nhát chỗ của , ngước mắt lên, trong đôi mắt là sự kiêu ngạo và khinh thường mà quen thuộc.
"Ồ, xong ? Cô ồn ào thật đấy, đồ nhà quê."
Ánh mắt như thế, lời như thế.
thấy vô , thấy vô , duy chỉ nên xuất hiện ở .
Tại ... trở thành thế .
Như sét đ.á.n.h ngang tai, gần như bản năng tiến gần , líu ríu bày tỏ lòng ơn của .
đưa một cọng rơm cứu mạng, khao khát tưởng tượng của ngày đầu trong ký ức , một lương thiện, mềm lòng, sẽ bảo vệ một cô gái nông thôn xa lạ...
Anh nhận, mặc cho lời rơi xuống đất, duỗi chân , nghiền nát tất cả những chấp niệm và kỳ vọng bao năm qua của thành từng mảnh vụn.
"Đừng phiền nữa."
Nói xong, gục mặt xuống bàn ngủ.
như một pho tượng đá cứng đờ, ánh mắt của những bạn học mới xung quanh như như lướt qua , họ đang xì xào bàn tán, mơ màng qua, nhưng rõ một chữ nào, ánh mắt tập trung miệng của họ, tất cả họ đều đang .
Những nụ đủ kiểu dáng, bao vây lấy .
như ép chặt một đám bông gòn, gần như ngạt thở.
Giờ học bắt đầu, lê bước chân nặng nề về chỗ , giáo viên cũng lớp, đầu , Thường Hành Chi vẫn đang gục xuống bàn ngủ.
Giáo viên cũng liếc một cái, thu ánh mắt về, tiếp tục giảng bài.
mơ hồ nhận , tương lai thật rộng lớn.
Không chỉ chứa đựng những điều , mà còn nhiều điều tồi tệ.
Thời gian sẽ mang đến sự đổi, và sự đổi sẽ dẫn đến biến hóa như thế nào, ai thể tùy tiện kết luận.
bắt đầu do dự, bắt đầu ngần ngừ.
Sống thật sự ?
Sức mạnh luôn nâng đỡ bấy lâu nay, thực sự là khao khát sống ?
Hay là nắm bắt khả năng trở nên hơn?
Là những kỳ vọng hư vô?
Nếu sức mạnh nâng đỡ còn tồn tại, nếu rõ ràng rằng dù đây thế nào, hiện tại thế nào, đợi đến tương lai thứ cũng sẽ biến thành một đống bùn lầy, điều khao khát sẽ bao giờ thành hiện thực, điều mong chờ sẽ mãi chà đạp.
Vậy thì nên cảm xúc gì, nên đối phó thế nào, và nên về ?
Giang Nguyệt thong thả rút mấy tờ khăn giấy, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, dậy đẩy cửa rời .