Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG XI — HẦM DƯỚI ĐÁY CHUÔNG

Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió đêm thổi qua mái Trường An tạo thành những tiếng rít dài như tiếng ai oán từ cổ họng. Ánh đèn lồng lập lòe tay Trần Uyên kéo bóng ba dài đổ lên mặt sân lát đá. Tiếng chuông thứ tư vẫn còn vọng đó trong gió, từng tiếng nặng trĩu như đè lên tai, khiến lòng căng đến khó thở.

Trần Uyên bước xuống bậc đá đầu tiên dẫn nhà kho. Thanh Đài theo , dáng mảnh mai mà từng bước đều vững như gươm dựng. Cuối cùng là Liễu Vân, tay kẹp một lá phù vàng vẽ bằng chu sa mới, ánh đỏ như m.á.u khô nhưng nóng rực.

Cánh cửa kho khép lưng họ, tiếng gỗ cọ bản lề như tiếng ai nghiến răng.

Trong phòng chuông, vệt đen gương dài thêm một chút.

Không ai lời nào.

Thanh Đài cúi xuống, cạy lớp đá nền lên. phiến đá là một tối hun hút, lạnh phả lên như đang thở. Mùi ẩm lâu năm xộc mũi—một thứ mùi lạnh, khô, giống mùi mục mốc, mà giống như mùi của lâu đài bỏ hoang trong sương.

Trần Uyên hạ đèn lồng xuống sát miệng hầm. Ánh lửa chiếu xuống nổi lên một bậc thang đá cổ, rêu bám đến nứt vụn.

“Không dấu chân.” – nhỏ.

Liễu Vân đáp:

“Không ai xuống. Mà là… dấu ấn xoá."

Thanh Đài ngẩng lên, giọng đều:

“Xoá bằng tay bằng pháp?”

“Một loại khí âm cổ.” – Liễu Vân chạm ngón tay xuống mép đá – “Có thứ bên để bất kỳ dấu vết nào.”

Trần Uyên hít một dài bước xuống thang đá. Thanh Đài theo , dáng nhẹ như thể bóng nàng chạm đất. Liễu Vân là cuối, tay luôn kẹp lá phù như chuẩn niệm chú bất cứ lúc nào.

Ánh lửa từ đèn lồng chiếu lên tường đá thô, để lộ những ký hiệu khắc mờ. Mỗi ký hiệu đều mài nhạt, như cố ý xoá .

“… ai cũng xóa pháp cổ.” – Trần Uyên lẩm bẩm – “Vậy từng luyện pháp?”

Liễu Vân đáp:

“Không chỉ luyện pháp. Dấu là của… trận trấn linh.”

Trần Uyên dừng .

“Trấn linh? Ở ngay Trường An?”

Thanh Đài chậm:

“Trấn linh dùng cho oán hồn tầm thường. Chỉ dùng cho thứ thể phá vỡ phong ấn thông thường.”

Khóe mắt Trần Uyên giật nhẹ.

“Ý hai là… chỉ một oán linh?”

Liễu Vân khẽ gật.

“Là một vật.”

Không khí trong hầm như càng lúc càng đặc.

Càng sâu, lạnh càng nặng như sương quấn quanh cổ. Nến trong lồng đèn thi thoảng rung mạnh như ai thổi.

Khi chạm đến bậc cuối cùng, gian mở rộng : một phòng đá vuông lớn, vách đá mòn theo năm tháng. Chính giữa đặt một cái bàn đá thấp, phủ một lớp bụi mỏng.

điều khiến cả ba dừng là—

bàn một chiếc chuông đồng nhỏ.

Chuông cũ đến mức màu xanh rêu phủ kín, quai chuông méo như từng chịu lực mạnh. Dưới chuông đặt một miếng gỗ khắc chữ:

“Không chạm.”

Trần Uyên nuốt nước bọt.

“Chuông… giống hệt chuông tháp năm đó.”

Liễu Vân chuông lâu, :

“Không giống hệt. Mà chính là nó.”

Thanh Đài nhíu mày:

“Chuông tháp là bản thế?”

“Ừ.” – Liễu Vân hạ giọng – “Bản thật gỡ xuống từ lâu. Bị giấu ở đây.”

Trần Uyên nín thở, từng mili của khí như riết .

“Vậy đ.á.n.h tiếng chuông cuối cùng ba năm đ.á.n.h bản giả?”

Liễu Vân đáp:

.”

Sự thật khiến căn phòng như tối thêm một bậc. Bởi nếu bản giả tạo oán khí lớn đến … thì bản thật còn mạnh đến mức nào?

Hắn tiến đến gần bàn đá.

“Không .”

Tiếng Liễu Vân bật nhanh như cắt.

“Đừng đến gần.”

Trần Uyên khựng .

Liễu Vân tiếp, giọng thấp:

“Chuông … vẫn sống.”

Không ai hỏi thêm. Bởi ngay lúc đó, chuông đồng tự khẽ rung, dù trong phòng một chút gió.

Một tiếng “len…keng…” nhỏ như tiếng kim chạm gương.

Không lớn.

sắc.

Tay Thanh Đài đặt chuôi dao, mắt rời chuông.

Trần Uyên siết chặt đèn lồng, giọng khàn:

“Nó… gọi gì?”

“Không gọi.” – Liễu Vân đáp – “Nó đang… đếm.”

Đếm?

Chưa kịp hiểu thì tiếng chuông thứ năm vang lên từ nơi thấy:

KENG.

Không từ chuông bàn.

Mà từ… trong tường.

Tường đá run nhẹ. Rồi một vết nứt nhỏ hiện ngay giữa mặt đá, lan lên như cành cây khô.

Liễu Vân bấm tay liên tục. Trán rịn mồ hôi.

“Không . Lớp phong ấn đầu tiên phá.”

Thanh Đài ném một con d.a.o định hướng vết nứt—dao cắm phập đá, nhưng tiếng chuông thứ sáu vang lên:

KENG——

Từng tiếng như xé tai.

Không khí trong phòng rít lên một dài, … tường đá mặt từ từ tách , mở thành một ô cửa hẹp.

Từ trong khe tối phả một luồng khí âm dày đến mức thể thấy bằng mắt—đen, đặc, như sợi tơ hun khói.

Trần Uyên lùi nửa bước.

“Thứ đó thực sự giam ở ?”

Liễu Vân đáp:

“Đây mới chỉ là tầng thứ nhất. Dưới chỉ một vật thể.”

Trần Uyên xoay :

“Là bao nhiêu?”

Liễu Vân hít sâu một , gằn từng chữ:

Mười hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huyet-trang-nui-tam/chuong-xi-ham-duoi-day-chuong.html.]

Căn phòng đá như tối sầm .

Ô cửa hẹp mở thêm một chút nữa. Bên trong tối như mực, nhưng trống rỗng. Trong bóng tối sâu đó… âm thanh gì đó đang bò.

Không tiếng bước chân.

Không tiếng gió.

Mà là tiếng… móng cào nhẹ lên đá.

“cạch… cạch…”

Rất chậm.

Rất đều.

Như đang đếm ngược với tiếng chuông.

Trần Uyên dơ đèn lồng lên, ánh sáng tiến thêm nửa thước.

Một bóng trong đó.

Cao.

Gầy.

Cổ dài, bóng kéo xuống tận sàn.

Không mặt.

Bàn tay trái của nó đặt tường đá, run run như gõ chuông bằng chính ngón tay.

“Tránh xa.” – Liễu Vân , rút nhanh lá phù.

bóng chỉ nghiêng đầu, tiếng ai , từ từ giơ cánh tay dài ngoằng lên.

Ngón tay nó gõ nhẹ lên đá:

“keng.”

Tiếng chuông thứ bảy.

Lồng n.g.ự.c Trần Uyên thắt .

Thanh Đài lập tức lao về phía , c.h.é.m thẳng khe tối. Lưỡi d.a.o chỉ chạm bóng, nhưng khiến thứ rút về như bỏng.

Tiếng “keng” thứ tám vang lên từ sâu bên trong.

BÙM.

Ngọn đèn lồng phụt tắt.

Cả căn hầm chìm bóng tối đặc như mực. Tiếng thở của ba rõ ràng như ngay bên tai.

Trong bóng tối—một giọng thì thầm sát bên tai Trần Uyên:

“——Các ngươi xuống trễ .”

Ngay khoảnh khắc

KENG.

Tiếng chuông thứ chín.

Hầm đá rung lên.

Gió âm nổi lên dữ dội đến mức áo choàng của Thanh Đài bay hẳn . Liễu Vân c.ắ.n môi đến bật máu, niệm chú thật nhanh, lá phù trong tay nổ một tia sáng vàng chói xé rách bóng tối.

Trong ánh sáng chớp lóe một khắc—

BÓNG NGƯỜI ĐÓ KHÔNG CHỈ CÓ MỘT.

Bên trong tầng hầm còn sâu—

hàng chục bóng.

Đứng sát tường.

Cúi đầu.

Không mặt.

Không tên.

Không tiếng.

Mỗi bóng đặt một ngón tay lên tường đá.

Chờ.

Chỉ chờ chuông đếm đủ.

Và tiếng chuông thứ mười—

KENG.

vang lên từ sâu thẳm.

Liễu Vân hét:

“LUI LẠI!”

Pháp lực đẩy tung cả ba lùi về phía cầu thang.

Tường đá nứt tách như miệng quái vật mở .

Và bên trong—

một cái bàn đá lớn, phủ bốn xương tay , xếp theo hình vòng tròn.

Không xương mục.

Mà là xương mới.

Còn mang dấu vết kéo mạnh đến gãy.

Trần Uyên thở dồn, cố vững khi hầm tiếp tục rung lên.

“Đây là… vật phong ấn đầu tiên?”

Liễu Vân bàn tay run trong chớp nhoáng, nhưng vẫn :

“Không. Đây chỉ là đàn tế để giam vật thứ nhất.”

Ánh sáng phù vụt tắt.

Bóng tối nuốt trọn căn hầm.

Tiếng chuông thứ mười một kéo dài—

KENG————

Gió xoáy lên như lưỡi d.a.o lạnh.

Và từ sâu trong rãnh đá, giọng nam nữ vang lên:

“——Chuông cuối cùng gọi xong.”

“——Từ giờ… tầng thứ nhất mở.”**

Ngay lúc đó, một thứ gì đó từ bóng tối bước .

Rất chậm.

Rất rõ.

hề giấu nữa.

Ánh lửa đèn lồng bật trong khoảnh khắc, chiếu lên một đôi chân

nhưng quá dài,

bẻ lệch,

đang bước khỏi vết nứt đá.

Tiếng chuông thứ mười hai—

KENG.

Tầng thứ nhất của hầm cổ… mở.

Loading...