Sân rồng im ắng như ai bóp nghẹt từng tiếng thở.
Tất cả ánh mắt đổ dồn Hoàng hậu – Lạc Trầm dồn đến sát bờ vực.
Bóng trắng phía bà vẫn yên, gió xuân lay vạt áo, từng cánh hoa lê rụng xuống hòa cùng vệt đỏ nền đá, như một vết m.á.u từng khô suốt mười lăm năm.
Hoàng hậu hít mạnh, cố trấn định, nhưng tay vẫn run bần bật.
– Cái tên đó… đáng xóa sổ!
Lạc Trầm bước lên một bậc, giọng trầm nhưng vang rõ từng chữ:
– Vì ? Chỉ vì phong “Huyễn Ảnh Phi”?
Phượng Tố Cầm cắn môi, ánh mắt lóe lên tia hận thù:
– Cái tên đó là… mối nhục nhã của Phượng gia.
Tiếng xôn xao nổi lên, nhiều quan viên ngơ ngác.
Bà ngẩng mặt, giọng nghèn nghẹn nhưng rít qua kẽ răng:
– “Huyễn Ảnh” là phong hiệu chỉ ban cho phi tần từng cứu giá Hoàng thượng. Năm , Dạ Hân cứu Hoàng thượng khỏi một vụ mưu sát – lẽ đó là công lao thuộc về ! Chính vì ả giành lấy vinh quang , Hoàng thượng mới hạ chỉ phong nàng vượt qua cả Quý phi như .
Bà ngừng một thoáng, đôi mắt đỏ ngầu:
– nàng chỉ giành phong hiệu… nàng còn mang long thai. Nếu để đứa trẻ sống, Phượng gia sẽ mất địa vị, còn … vĩnh viễn lên ngôi Hậu.
Một tràng thở gấp rộ lên khắp sân rồng. Một vài vị đại thần , sắc mặt đổi.
Lạc Trầm siết chặt nắm tay, nhưng vẫn giữ giọng đều:
– Cho nên… Hoàng hậu vu oan cho Dạ Hân tư thông với thị vệ, lệnh hỏa thiêu Tuyết Lê điện, thánh chỉ cấm nhắc đến tên “Huyễn Ảnh Phi”?
Phượng Tố Cầm bật chua chát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huyen-anh-phi/chuong-13-loi-thu-toi-trong-anh-sang.html.]
– Nếu xóa tên nàng, thiên hạ sẽ mãi nhắc đến một kẻ tì tiện vượt mặt Hoàng hậu. Ta chỉ… dọn đường cho .
– Và g.i.ế.c cả một đứa trẻ kịp chào đời? – Lạc Trầm gằn giọng.
Hoàng hậu khựng , môi run mạnh. Bóng trắng phía bỗng tiến lên một bước, mái tóc dài hất sang bên, để lộ gương mặt – còn mờ ảo, mà sống động, sắc nét.
Tiếng xôn xao vỡ òa:
– Dạ Hân?!
– Không… là Dạ Lam!
Nàng cạnh Lạc Trầm, giọng vang rền giữa sân:
– Đứa trẻ đó… vẫn sống. Và đang mặt bà.
Phượng Tố Cầm lùi một bước, đôi mắt mở to, tròng mắt rung mạnh như vỡ.
– Không… thể…
Từ bậc điện cao, Hoàng đế – đến tự lúc nào - vốn im lặng theo dõi – chậm rãi dậy. Ánh mắt ngài quét qua tất cả, dừng thật lâu gương mặt của Dạ Lam và Lạc Trầm.
Giọng ngài trầm xuống, nhưng đủ để vang khắp sân:
– Năm , trẫm trọng thương trong trận Bắc chinh, hôn mê nhiều ngày. Quyền hậu cung giao cho Quý phi và Thái hậu xử lý. Khi trẫm tỉnh, vụ án Tuyết Lê điện kết thúc, bằng chứng hủy sạch, hồ sơ ghi là tai nạn hỏa hoạn. Lúc biên cương đang binh biến, Phượng gia nắm binh quyền… Trẫm đành xuống chỉ cấm nhắc đến tên nàng, để giữ yên xã tắc.
Ánh mắt Hoàng đế sắc như gươm:
– lòng trẫm… từng tin nàng phản bội.
Ngài hạ giọng, mỗi chữ như đóng xuống nền đá:
– Hôm nay, Hoàng hậu tự nhận tội bá quan. Từ giờ, hủy bỏ thánh chỉ mười lăm năm , phục hồi danh hiệu Huyễn Ảnh Phi cho khuất. Vụ án Tuyết Lê điện – lập tức tái thẩm!
Tiếng “tuân chỉ” vang dội.
Hoa lê từ cao rơi xuống, trắng xóa, như che giọt nước mắt kịp lăn khóe mắt Dạ Lam.