Sau khi trao đổi ánh mắt với La Hữu Lâm đang giả ngốc, tôi lại lần nữa òa khóc sà vào lòng Lâm Thúy Thúy.
"Mẹ ơi, Đinh Nhi có lỗi với mẹ, e là lời hứa mang thai trong vòng một tháng sẽ phải bội ước rồi."
"Mẹ yên tâm, năm mươi vạn tiền sính lễ con nhất định sẽ trả lại cho mẹ."
Lâm Thúy Thúy vỗ vai tôi an ủi một cách chiếu lệ.
"Đừng nản lòng, đợi Hữu Lâm chữa khỏi rồi, hai đứa cứ tiếp tục cố gắng thôi.'"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Miệng thì nói thế, nhưng trái tim đang đập thình thịch lại bán đứng bà ta.
Giờ đây trong lòng bà ta chỉ mong thời hạn một tháng nhanh chóng đến, để có thể vững vàng ngồi lên chiếc ghế phu nhân chủ tịch hội đồng quản trị.
Từ bệnh viện trở về, vợ chồng già dường như đã nắm chắc phần thắng, bắt đầu thường xuyên ra ngoài tham dự các bữa tiệc của giới thượng lưu, việc giám sát tôi và La Hữu Lâm cũng trở nên lơi lỏng.
Họ cũng thật sự như những gì đã nói trước đây, đối xử với tôi như bà hoàng, được ăn ngon mặc đẹp, được chiều chuộng đủ điều.
Tôi vài lần lấy cớ đi dạo quanh biệt thự, bảo vệ cũng đều nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không nhìn thấy.
Bác sĩ Lý vẫn như mọi khi, hàng ngày đến phòng chúng tôi kiểm tra định kỳ và thay thuốc.
Lâm Thúy Thúy hàng ngày chỉ bận rộn đi ra ngoài đánh bài với các quý bà, sớm đã không còn thời gian quan tâm đến chuyện phòng the của hai vợ chồng tôi.
Những ngày tháng cứ thế trôi đi thật bình lặng.
Thời hạn một tháng nhanh chóng kết thúc, hôm đó là ngày Tập đoàn La Kỳ triệu tập hội đồng quản trị.
Vợ chồng già ăn diện lộng lẫy, trước khi đi còn cố ý đưa theo cả La Hữu Lâm và tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huy-hon-muoi-tam-lan-van-con-trinh/chuong-7.html.]
"Đinh Nhi này, theo như thỏa thuận, sau khi hội đồng quản trị kết thúc con hãy trả lại năm mươi vạn tiền sính lễ và hủy hôn với Hữu Lâm đi."
Tôi cười và gật đầu, không nói gì.
Tại cuộc họp hội đồng quản trị, khi La Đại Chí với dáng vẻ của kẻ bề trên ngồi ở vị trí đầu và tuyên bố Tập đoàn La Kỳ thuộc về mình, tôi tiện tay ném giấy khám thai lên bàn họp.
"Chú ơi, e là phải làm chú thất vọng rồi, cháu đã mang thai con của Hữu Lâm rồi."
Lâm Thúy Thúy bước tới, vồ lấy giấy khám thai và đọc từng chữ một.
"Không thể nào, làm sao có thể chứ. Cô là đồ vô sinh bẩm sinh, cô còn bị bệnh truyền nhiễm, tuyệt đối không thể mang thai được!"
Lời bà ta vừa dứt, từng câu từng câu lên án và chất vấn của mọi người trong hội đồng quản trị liên tiếp dồn dập kéo đến.
"La Đại Chí, anh có phải người không vậy? Anh là chú ruột của Hữu Lâm đó, sao lại tìm một người phụ nữ như thế làm vợ cho nó?"
"Vợ chồng các người thật đúng là mất hết lương tâm, Hữu Lâm là con trai độc nhất của bố mẹ nó đấy, các người cứ thế hãm hại nó sao?"
"Tôi thấy vợ chồng các người chính là cố ý, vì để đoạt lấy Tập đoàn La Kỳ mà cố ý tìm một người phụ nữ vô sinh bẩm sinh làm vợ cho Hữu Lâm!"
"Thỏa thuận không có hiệu lực, chúng tôi kiên quyết phản đối La Đại Chí làm chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn La Kỳ!"
La Hữu Lâm đang ngồi mút ngón tay ở một bên, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng rõ, lời nói dõng dạc.
"Kẻ g.i.ế.c người đương nhiên không xứng làm chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn La Kỳ!"
La Đại Chí dường như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, run rẩy chỉ vào La Hữu Lâm.
"Mày, mày đang nói cái gì vậy?"