"Mẹ ơi, bọn con xong rồi ạ."
Vừa nói xong, Lâm Thúy Thúy đã dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bác sĩ bước vào, đi thẳng đến trước giường.
Khi bà ta nhìn thấy ga trải giường lộn xộn, rồi lại săm soi những vết cắn yêu rõ mồn một trên người hai chúng tôi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Vừa nói, bà ta rất tự nhiên sờ soạng ga giường của chúng tôi.
Dầu bôi trơn dính nhớp nhúa dính đầy hai tay bà ta, Lâm Thúy Thúy nhăn mày ghét bỏ định mở miệng mắng, nhưng khi nhận ra ánh mắt của tôi thì kịp thời dừng lại.
Tôi e thẹn khoác tay bà ta, "Mẹ ơi, Hữu Lâm anh ấy là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút vụng về ngốc nghếch, tối qua đã phí không ít 'tinh binh' đó ạ."
"Mẹ xem, cái này là anh ấy làm cho con đấy, đến bây giờ vẫn còn đau."
Tôi cố ý kéo cổ áo xuống, để lộ ra vết cắn yêu to nhất và đỏ nhất trên xương quai xanh.
Mặt Lâm Thúy Thúy lúc đỏ lúc trắng, bà liếc mắt ra hiệu cho bác sĩ gia đình.
"Bác sĩ Lý, anh kiểm tra giúp Hữu Lâm xem sao."
Nhìn bác sĩ từng bước đi về phía La Hữu Lâm, tim tôi bỗng đập thình thịch đến tận cổ họng.
Trời đất ơi, bác sĩ còn có khả năng kiểm tra đàn ông có quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c hay không nữa à?
Lỡ anh ta kiểm tra ra có gì bất thường thì phải làm sao đây?
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ Lý cười và cúi người báo tin vui cho Lâm Thúy Thúy.
"Chúc mừng La phu nhân, con trai bà quả là sung mãn, tối qua e rằng ít nhất đã năm lần đấy ạ!"
Tôi giả vờ e thẹn, che mặt sà vào lòng La Hữu Lâm.
"Tại chồng thông minh quá, bảo một hiểu mười, đã học được rồi thì cứ thế làm mãi không biết mệt..."
"Mẹ ơi, lưng con sắp gãy rồi."
Lâm Thúy Thúy ngượng ngùng dậm chân bỏ đi, để lại một câu, "Vậy hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe nhé, lát nữa mẹ mang cơm lên cho."
"Cảm ơn mẹ."
Tôi cười ngọt ngào với Lâm Thúy Thúy, nhưng vô tình lại nhìn thấy bác sĩ gia đình khẽ gật đầu với La Hữu Lâm.
Những ngày sau đó, Lâm Thúy Thúy vẫn như thường lệ, sáng sớm đã đến gõ cửa phòng hai vợ chồng tôi.
Thế nhưng, mấy lọ dầu bôi trơn trong túi tôi đã dùng hết sạch, không thể tạo ra dấu vết hiện trường chân thực như thế nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huy-hon-muoi-tam-lan-van-con-trinh/chuong-6.html.]
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Lâm Thúy Thúy ngày càng rạng rỡ, rõ ràng là thời hạn một tháng càng ngày càng gần, và Tập đoàn La Kỳ đồ sộ sắp sửa thuộc về họ rồi.
"Mẹ ơi, mấy hôm nay Hữu Lâm cứ ủ rũ mệt mỏi, mẹ có thể đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Thúy Thúy, kể lể nỗi ấm ức trong lòng.
Lâm Thúy Thúy vỗ vỗ tay tôi an ủi, "Đinh Nhi à, bác sĩ gia đình là người hiểu rõ tình trạng của Hữu Lâm nhất, để anh ấy chẩn đoán cũng thế thôi."
"Có lẽ do hai đứa trẻ không biết tiết chế, số lần nhiều quá nên tổn hao sức lực, sau này hai đứa cứ điều độ lại là được.'"
Bác sĩ Lý kịp lúc xen vào, "La phu nhân, chỗ của La tiên sinh hơi sưng đỏ và có vết loét, e là thật sự cần đến bệnh viện để kiểm tra chuyên sâu."
"Dù sao thì thiếu phu nhân đã đính hôn mười tám lần, lỡ có bệnh truyền nhiễm gì lây sang La tiên sinh thì chúng ta khó mà ăn nói với hội đồng quản trị.'"
Tôi tức đến mức chỉ thẳng vào mũi bác sĩ Lý, không mắng nổi một câu hoàn chỉnh, "Anh..."
Tôi là đồ vô sinh bẩm sinh, mười tám lần đính hôn trước đây chưa từng quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c lần nào!
Thấy tôi tức tối phát điên cứ như đang chột dạ, Lâm Thúy Thúy có chút d.a.o động, lúc này mới hạ quyết tâm.
"Đinh Nhi con cũng nhân tiện kiểm tra luôn đi, đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng là vì tốt cho con thôi."
Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng thì thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà bà ta.
Vì tốt cho tôi ư?
Thật sự là vì tốt cho tôi sao?
Chẳng phải là sợ tôi thật sự có bệnh gì lây sang La Hữu Lâm, khó mà ăn nói với hội đồng quản trị sao?
Nhưng điều đó không sao cả, chỉ cần có thể đến bệnh viện, bị oan một chút thì sợ gì chứ.
Việc kiểm tra ở bệnh viện rất thuận lợi, kết quả cũng khiến La Đại Chí và Lâm Thúy Thúy rất hài lòng.
Tôi bị bệnh truyền nhiễm, La Hữu Lâm đã bị lây rồi.
Trong thời gian điều trị, hai người bị cấm quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c trong hai tuần.
Lâm Thúy Thúy cầm phiếu báo cáo kiểm tra, cười toe toét không kìm chế được hết lần này đến lần khác.
Chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa, Tập đoàn La Kỳ sẽ thuộc về bà ta và chồng.
Nhưng khi bà ta ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt u oán của tôi, lại không thể không cố nặn ra hai giọt nước mắt.
"Đinh Nhi đừng buồn, mẹ sẽ không ghét bỏ con đâu."