14
Ba giờ , thấy mắt đầy ắp các lễ vật mặt.
Ngoài vàng bạc ngọc khí, còn nhiều vật phẩm ngự tứ.
Lưu ly băng trản, phi quang cẩm… Còn một đôi minh nguyệt châu, giá trị vô cùng.
Ta vòng quanh một lượt, cảm thấy hài lòng.
“Dương phó tướng, quả thật hổ danh là ngươi việc hiệu suất cao!”
Dương Thịnh lén liếc mắt Bùi Duật, thấy sắc mặt tướng quân ngày càng đen , đành gượng : “Tạ phu nhân khen ngợi.”
Bùi Duật thấy bộ dáng tham lam tiền bạc, mặt lạnh hỏi: “Phu nhân hài lòng ?”
“Hài lòng! Hài lòng lắm!”
Ta vui vẻ đáp, thấy trong sân hoa thược dược đang nở rộ, giống như những đám mây tím.
Ta liền hái một đóa hoa thược dược nở nhất, đưa một tay lên mặt Bùi Duật.
“Tướng quân rộng lượng! Đây là lễ vật của tặng cho ngài!”
Bùi Duật nữ tử mắt, ngạc nhiên thể tin, hỏi: “Ngươi hái hoa trong sân của , đem nó lễ vật tặng cho ?”
15
“Biết gì ? Tướng quân tặng phu nhân lễ vật mặt nhiều đến nỗi cả sân cũng chứa hết !”
“Không phu nhân mới cưới sủng ái ?”
“Ngươi còn nhỏ, đến tuổi như mới hiểu, đồ vật bên ngoài quan trọng, chỉ việc thể chi tiêu cho ngươi mới thật sự giá trị.”
……
Tất cả hạ nhân trong phủ đều lén lút bàn tán về lễ vật mặt mà Bùi Duật tặng cho .
Lý ma ma giúp tháo cái trâm đầu kể tin tức trong phủ.
“Nghe , ở Hiểu Nguyệt Hiên tối nay cũng chẳng ăn nổi cơm.”
Ta mỉm , trong tay vẫn thưởng thức một cây trâm, gì thêm.
Lý ma ma là một giàu kinh nghiệm trong phủ, tính tình sắc sảo và thông minh. Tuy đây đối đầu với Lưu ma ma nên trọng dụng nhưng khi giúp trang điểm vài , hỏi bà thể hầu cận cho , chuyển từ ngoại viện nội viện để hầu hạ , Lý ma ma đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Và từ đây, cũng thêm một đôi mắt trong phủ.
16
Ngày hôm , mang theo một đoàn đông đúc, nâng lễ vật mặt của Bùi Duật trở về nhà.
A tỷ và phụ đợi sẵn ở cửa. Khi thấy Bùi Duật thực sự để một mang lễ vật mặt trở về, a tỷ lập tức đỏ hoe mắt, còn phụ thì thở dài.
“A tỷ, phụ đừng buồn nữa, xem !”
Ta chỉ tay về phía , nơi những rương đầy bảo vật.
A tỷ ngay lập tức lau nước mắt, cùng phụ đồng thanh : “Muội tướng quân phủ cướp đồ về ?”
Những món lễ vật dày cộp cuối cùng khiến a tỷ và phụ tin rằng ở tướng quân phủ thật sự cuộc sống hề tệ.
“Tiểu , chăm sóc bản , chuyện gì thì nhất định về với , đừng một chịu đựng, nơi luôn là nhà của , cũng sẽ mãi là tỷ tỷ của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-van-tinh/chuong-6.html.]
Khi ăn xong bữa ở tướng quân phủ và chuẩn rời , a tỷ giữ chặt dặn dò.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, để nàng yên tâm.
17
Có lẽ do về nhà một chuyến, suốt đêm mơ, tất cả đều là những chuyện kiếp a tỷ gả phủ xảy .
Trong mơ, khi a tỷ quản gia, phát hiện nhiều điều bất , giữa các khoản chi thiếu hụt gần 50 vạn lượng bạc trắng.
Các khoản chi tiêu đó trong phủ đều do Lưu ma ma giúp đỡ Tô Thanh Nguyệt quản lý, vì tỷ tỷ sai gọi bọn họ đến để điều tra.
Lưu ma ma lạnh một tiếng, với giọng điệu âm u quái lạ : "Phu nhân, quyền quản gia sớm trả cho , khoản thiếu hụt , chẳng lẽ đến tìm lão nô ?"
"Chẳng lẽ khả năng quản gia, mượn lão thế mạng như ?"
Nhìn đến đây, vết sẹo trong lòng bắt đầu nóng rực.
Cơn đau dữ dội khiến tỉnh giấc khỏi cơn mơ, lặng lẽ lên màn che đầu, một lúc lâu mới lấy tinh thần.
18
Sau khi dùng xong bữa sáng, dẫn theo Lưu ma ma .
Từ xa thấy một dáng vẻ yếu đuối như liễu gió.
“Phu nhân, ban đầu tướng quân lập gia thất, giao quyền quản gia cho Thanh Nguyệt , để Lưu ma ma hỗ trợ. Nay phu nhân phủ, quyền quản gia vẫn nên giao cho phu nhân.”
Tô Thanh Nguyệt ôn nhu , ai cũng sẽ thấy nàng hám quyền, hiểu rõ lý lẽ, tiến lùi.
Ta đồng ý, : “Không vội, nếu đây Thanh Nguyệt nắm quyền quản gia thì vẫn là như cũ.”
Tô Thanh Nguyệt cùng Lưu ma ma đều ngờ tiếp nhận quyền quản gia , cả hai đều sửng sốt.
Hai sắc mặt giống như đang đùa cợt thoái thác.
Không tình cờ , ngay lúc Bùi Duật tới.
“Có chuyện gì ?”
Bùi Duật thấy Tô Thanh Nguyệt và Lưu ma ma đó với vẻ thôi, ánh mắt đăm chiêu, liên mở miệng hỏi.
Tô Thanh Nguyệt mỉm nhạt, : “Thanh Nguyệt chỉ là một thất, nay phu nhân phủ, tiện chiếm lấy quyền quản gia nhưng phu nhân thì…”
Lời nàng còn hết nhưng nhiều năm sống chung Bùi Duật hiểu ý tứ trong câu của nàng .
Hắn đầu , trong ánh mắt chút khó hiểu, dường như còn pha lẫn sự phẫn nộ: “Ngươi quản lý việc nhà ?”
Mẫu mất sớm, hiểu nhiều về việc nội trạch nhưng chính thất nào giao quyền quản gia cho khác.
Trừ phi…
Ánh mắt dừng , mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng thâm ý.
Ta lột một quả vải bàn, đưa đến bên môi , vui đùa : “Không chỉ mới thành hôn cùng phu quân ? Ta dành thời gian ở bên cạnh phu quân.”
Quả vải với cảm giác mềm mượt chạm nhẹ môi Bùi Duật, dường như từng đối đãi một cách ngả ngớn như , đột nhiên đầu .
“Hồ đồ!”
Người luôn lãnh đạm vô cảm như , giờ phút chút tức giận đến mức phát hỏa, chỉ là đôi tai ửng đỏ.