Hướng Vãn Tình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-14 10:57:56
Lượt xem: 746
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta giơ tay ra hiệu cho nàng ta dừng lại, trực tiếp nhìn Lưu ma ma phía sau, hỏi: “Lưu ma ma, vừa rồi có phải ngươi đang bàn chuyện tối qua tướng quân không đến phòng ta không?”
Lưu ma ma: “……”
Mọi người: “……”
Có lẽ không ngờ ta lại nói thẳng như vậy, cả phòng nhất thời im bặt.
Cuối cùng, Tô Thanh Nguyệt lên tiếng hòa giải: “Phu nhân, xin đừng nổi giận. Lưu ma ma là nhũ mẫu của A Duật, từ nhỏ đã thân thiết, nên luôn xem A Duật như con mình…”
Cách nàng ta gọi thân mật “A Duật” một mặt nhấn mạnh vị thế đặc biệt của mình trong lòng Bùi Duật, mặt khác ám chỉ Lưu ma ma là nhũ mẫu của hắn, còn ta chỉ là tân phu nhân chẳng được tướng quân đoái hoài, khó mà dám làm gì bà ta.
Ta nhớ lại kiếp trước, tỷ tỷ có lẽ cũng đã từng trải qua những điều này. Với tính cách của tỷ tỷ, chắc chắn nàng ấy không chấp nhặt chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng ta thì khác, ta là một kẻ “trà xanh” chính hiệu.
Tiếng bước chân ở ngoài dừng lại cách cửa chừng mười bước, dường như đang chờ xem màn kịch này.
Nhưng để xem kịch, người ta luôn phải trả một chút phí vào cửa.
“Thanh Nguyệt, sao ta lại có thể giận Lưu ma ma được? Ta chỉ lo lắng cho bà ta thôi…” Ta giả vờ không hiểu, rồi thở dài: “Nếu Lưu ma ma bàn tán sau lưng rằng tướng quân có bệnh kín, lỡ đến tai tướng quân, sợ rằng không ổn đâu?”
Sắc mặt Lưu ma ma thoáng chốc biến thành màu gan lợn, bà ta gằn giọng: “Lão nô... lão nô nói tướng quân có bệnh kín khi nào?”
“Ngay vừa rồi đó, ngươi nói tướng quân ngay cả đêm tân hôn cũng... Ôi, ngươi biết mà, tin tốt thì ít người biết nhưng tin xấu truyền xa ngàn dặm. Nếu sau này tướng quân ra chiến trường, lại bị kẻ địch chê cười rằng hắn không được thì phải làm sao đây?”
Lưu ma ma tức tối đến nghẹn lời, chỉ thốt được: “Người! Người... Ta…”
Ngay lúc ấy, hai bước chân ngoài cửa lại vang lên.
“Gây chuyện như vậy đủ chưa?”
Một giọng trầm thấp, mang theo chút tức giận, vang lên phía sau ta.
10
Ta ở trong lòng trả lời, đương nhiên vẫn chưa đủ.
Mấy người các ngươi đều là kẻ g.i.ế.c hại ta và tỷ tỷ ta, ta sẽ không bỏ qua cho một người nào.
“Tướng quân.”
Mọi người nghe ta nói lớn mật, còn chưa kịp sợ hãi, lúc này nghe được âm thanh của người trong cuộc, cả đám người nhất thời kinh sợ, chờ khia phản ứng lại, lập tức đứng dậy hành lễ với Bùi Duật.
Chỉ có Tô Thanh Nguyệt không hành lễ, ánh mắt nàng ấy nhẹ nhàng, ôn nhu gọi một câu: “A Duật, chàng tới rồi.”
Ta cũng quay người, nhìn thấy người phu quân mới cưới của ta trong kiếp này, Bùi Duật.
Khuôn mặt như quan ngọc, đôi môi mỏng khẽ mím lại, có lẽ do năm tháng ở trên chiến trường, dù lúc này không mặc khôi giáp, hắn vẫn mang theo một tia sát khí lạnh lẽo.
Đây không phải lần đầu tiên ta gặp Bùi Duật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-van-tinh/chuong-4.html.]
Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ chết, cả gia đình bị quan binh đưa vào nhà lao, ta bởi đi du ngoạn bên ngoài mà trốn thoát được quan binh.
Ta cải trang lẻn vào tướng quân phủ, điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của tỷ tỷ ta.
Lại bị Bùi Duật phát hiện.
Sau vài vòng giao đấu, hắn đột nhiên dừng kiếm, nói: “Là ngươi?”
Ta không để ý đến hắn, đánh lạc hướng hắn, ném vài quả đạn nổ, trong sương mù dày đặc thoát khỏi tướng quân phủ.
Ta vẫn luôn nhớ rõ đôi mắt lạnh lẽo như vực sâu băng giá của hắn, dù trong bóng đêm, chỉ cần liếc qua là đã cảm nhận được khí lạnh.
Mà lúc này, ta lại giả vờ như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, mang theo nụ cười nhìn hắn.
“Bái kiến Bùi tướng quân, ta là phu nhân mới cưới của ngài, Lục Hướng Vãn.”
11
Nhất thời, trong nhà tĩnh lặng không một tiếng động.
Ánh mắt Bùi Duật rơi xuống trên người ta, đột nhiên dừng lại một lát, nhìn về phía ta với ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Trong lòng ta nhảy dựng lên, ánh mắt này... chẳng lẽ hắn cũng có ký ức về kiếp trước?
Ngay sau đó, hắn liền lập tức đi qua bên cạnh ta, vẫn không phản ứng ta.
Hắn tháo bỏ áo choàng trên người, khoác lên cho Tô Thanh Nguyệt.
“Nàng thân thể yếu đuối, hôm nay gió lớn, sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?”
Tô Thanh Nguyệt vẫn chưa đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười, làn da mỏng manh trên má hiện lên một tia đỏ ửng.
Lưu ma ma thấy thế, liền biết Bùi Duật căn bản không để ta vào mắt.
Vì vậy, tròng mắt bà ta chuyển động, liền dùng khăn tay lau khóe mắt, sau đó quỳ xuống.
“Tướng quân, lão nô tuổi già, không còn dùng được nữa, xin tướng quân xem xét, lão nô từ khi còn nhỏ đã được ngài chiếu cố, xin thả cho lão nô ra khỏi phủ, bằng không ở lại đây sẽ làm tân phu nhân không vui.”
Tô Thanh Nguyệt làm như thật sự kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ bà ta dậy.
“Lưu ma ma, bà làm gì vậy? Bà và tướng quân đã gắn bó nhiều năm, sao chàng lại có thể để bà đi như vậy?”
“Hơn nữa từ khi ta vào phủ đến nay, đều là bà chiếu cố ta, bà đi rồi, ta...”
Tô Thanh Nguyệt nói đến cảm động, nước mắt lại rơi xuống. Nàng ta vốn có thân thể yếu ớt, khi rơi lệ lại càng khiến nàng ta trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Một đóa tiểu bạch hoa thật là đẹp.
Ta tầm cảm thán nhưng trên mặt lại tỏ ra rất vô tội.
“Lưu ma ma, ngươi không phải bởi vì ta vô tình nghe được lời nghị luận về tướng quân trong phòng mà cảm thấy ngượng ngùng chứ?”
Ta đi về phía Bùi Duật, kéo tay áo hắn, nói: “Tướng quân, chàng tha cho Lưu ma ma lần này đi, bà ta nhất định không phải cố ý.”