Kiếp trước, phụ thân đã đội mưa tuyết quỳ trước điện Thánh Minh suốt ba canh giờ nhưng Thánh Thượng vẫn không thu hồi mệnh lệnh, còn nổi cơn thịnh nộ, phạt ông ấy nửa năm bổng lộc.
"Phụ thân, Thánh Thượng đã ban chỉ, ngài ấy sẽ không thu hồi đâu. Bây giờ phụ thân vào cung chẳng qua chỉ tạo cơ hội cho kẻ khác lên án mà thôi."
Phụ thân cả đời cương trực, không kéo bè kết đảng, luôn trung thành với quân vương, nên thường xuyên bị kẻ khác chỉ trích là độc đoán.
Nghe ta nói, phụ thân đột ngột dừng bước, ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi: "Hướng Vãn, con trước giờ không mấy để ý đến những chuyện này, có phải đã xảy ra điều gì không?"
A tỷ cũng khẩn trương: "Đúng vậy, tiểu muội, hôm nay muội có vẻ không bình thường. Tính tình muội vốn mềm yếu, có phải đã bị người khác ức h.i.ế.p không?"
Ta nào có tính tình mềm yếu, chỉ là hay làm nũng với bọn họ thôi.
Thấy bọn họ có vẻ dò xét, ta hiểu rằng nếu muốn bọn họ đồng ý để ta gả cho Bùi Duật, phải tìm một cái cớ hợp lý.
"Trước đây vài ngày, khi con ở Bình Thành ngắm hoa đăng, trên đường gặp phải sơn phỉ. Đúng lúc ấy, Bùi tướng quân đi ngang qua, dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, một mình đánh lui tất cả sơn phỉ." Ta giả vờ thẹn thùng: "Vì vậy, con muốn gả cho ngài ấy."
Nghe ta nói, phụ thân và a tỷ nhìn nhau, có chút ngờ vực nhưng thấy ta đỏ mặt như vậy lại không giống như đang giả vờ.
Phụ thân ngẫm nghĩ: "Đúng là trước đây Bùi Duật vài ngày đã tiêu diệt sơn phỉ ở Bình Thành..."
A tỷ cũng suy tư: "Tiểu muội con thật sự rất thích xem hoa đăng..."
Một lúc sau, như thể a tỷ mới chợt nhận ra điều gì đó, tức giận nói: "Muội gặp phải sơn phỉ mà sao không nói cho ta biết? Có chỗ nào bị thương không?"
Bị thương không phải là ta, mười tên sơn phỉ ấy không đủ để gây khó dễ cho ta. Cuối cùng, ta trói chúng thành mấy cái bánh chưng rồi treo lên cây cho gió thổi suốt hai ngày trời.
5
Cuối cùng, hôn sự này vẫn được định đoạt.
Đêm trước ngày xuất giá, a tỷ mang đến cho ta một xấp khế đất, là của hồi môn đích mẫu để lại.
“A tỷ, của hồi môn của muội đã đủ nhiều rồi, tỷ giữ lại cho mình một ít đi.”
Nhìn cả sân chất đầy những rương gỗ hồng trầm, ta cảm thấy trong lòng có chút xót xa, liền đẩy xấp khế đất về phía nàng ấy.
Nhưng a tỷ cố chấp không chịu nhận lại, nói: “Muội muội của ta gả đi, của hồi môn nhiều bao nhiêu cũng không thừa. Bây giờ muội gả đến tướng quân phủ, ta thực sự không yên tâm...”
Thấy đôi mắt nàng ấy lại ánh lên vẻ lo lắng, ta liền đổi chủ đề.
“A tỷ, muội là thứ muội mà lại gả đi trước tỷ. Tỷ chừng nào mới gả đi đây? Có phải đã có người trong lòng rồi mà không nói cho muội biết không?”
“Muội lại nói linh tinh gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-van-tinh/chuong-2.html.]
A tỷ nhẹ nhàng đ.ấ.m ta một cái nhưng ngay sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, mặt nàng ấy ửng hồng, như đóa hoa đào nở rộ trong xuân.
Kiếp trước, ta không hề biết lúc này a tỷ đã có người trong lòng.
Đó là một thư sinh họ Lý.
Thư sinh họ Lý xuất thân hàn môn, không có gia thế gì đáng kể, tính tình có chút chân chất nhưng lại tài hoa hơn người.
A tỷ rất thích hắn ta nhưng sau khi chiếu chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng ấy đành phải gả cho Bùi Duật.
Về sau, chàng thư sinh chân chất ấy trở thành Thám Hoa lang.
Sau khi a tỷ qua đời thảm thương, phủ Thừa tướng cũng lâm vào rối ren, mọi người ai nấy đều lo bảo vệ thân mình, chỉ có Thám Hoa lang chất phác này dám đứng lên, nói đỡ cho phụ thân ta, tìm chứng cứ để lật lại bản án cho Lục phủ.
Mọi người đều nói vị Thám Hoa lang này thật điên rồ, khó khăn lắm mới từ một kẻ áo trắng trở thành con cưng của trời, lại cố tình tìm đường chết.
Thánh Thượng cũng nổi giận, giáng chức quan hắn ta liền ba cấp.
Nghĩ đến đây, ta nhìn a tỷ trước mặt vốn nhã nhặn đoan trang, bây giờ vì nghĩ đến người trong lòng mà vô thức để lộ nét thẹn thùng của một thiếu nữ.
A tỷ, ta muốn tỷ hạnh phúc, kiếp này ta sẽ che mưa chắn gió giúp tỷ.
6
Đêm tân hôn, nến đỏ cháy cao, từng giọt sáp nhỏ xuống như nước mắt.
Hỉ nương đưa ta đến mép giường cưới rồi rời đi. Khi tiếng bước chân dần xa, ta liền vén khăn trùm đầu lên.
Ta biết, Bùi Duật sẽ không đến.
Dù hôn lễ này là do Thánh Thượng ban hôn nhưng lại cực kỳ đơn giản, thậm chí không bằng hôn lễ của một quan viên bình thường.
Kiếp trước, ta từng vì chuyện này mà bất bình thay a tỷ. Nàng ấy đã an ủi ta, nói rằng phủ Thừa tướng kết thân với tướng quân phủ, bản thân đã là cây cao đón gió, tổ chức càng kín đáo càng tốt.
Khi đó, ta đã tin.
Bây giờ nghĩ lại, đây chẳng qua là Bùi Duật cố ý khiến Thừa tướng phủ khó chịu mà thôi.
Ta quan sát gian phòng này, ngoài vài chữ “Hỉ” dán qua loa và hai cây nến đỏ, chẳng có chút nào giống một phòng tân hôn.
Trước khi ta rời phủ, Bùi Duật đã sai người nhắn rằng hắn không muốn nhiều người ngoài vào Bùi phủ, ý nói không cho phép mang bất kỳ nha hoàn nào từ Lục phủ đến.
Kiếp trước, a tỷ đến cả Xuân Đào bên cạnh mình cũng không mang theo, còn nói với ta rằng tướng quân phủ bên kia đã sắp xếp ổn thỏa.
Nay ngẫm lại, một lời nói dối vụng về như thế mà ta cũng tin.