HỨA THẮNG NAM - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:36:40
Lượt xem: 791
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2:
Từ hôm đó trở , bà gặp ai cũng là con dâu tương lai của bà.
Từ khi làng mở đường, các cô gái trẻ ngoài thấy thế giới, gần như ai về nữa.
Nên làng bắt đầu xuất hiện nhiều đàn ông ế vợ, ba mươi tuổi cưới ai là chuyện thường.
Mẹ Trình thấy liền đắc ý khoe với :
“ đây gọi là thời thế.”
Mẹ Trình tiết kiệm lắm, tối nào đúng chín giờ cũng tắt đèn.
đành chạy mái hiên của văn phòng thôn để sách bài tập vì đèn ở đó sáng tới tận khuya.
Mẹ Trình hiểu nên hỏi :
“Con gái học nhiều gì? Sau chẳng cũng lấy chồng sinh con, ở nhà hầu hạ chồng ? Trình Phong nhà bác giống ba con . Nó mà dám bỏ vợ con, bác đ.á.n.h c.h.ế.t nó ngay.”
đáp, mà tiếp tục học đến quên ăn quên ngủ.
Ba dù tệ bạc đến mấy, nhưng từ khi ông học xong đại học, cuộc sống ông đổi .
Ông mua nhà trong thành phố, đưa cả gia đình nội đó ở.
Trong làng còn một đoạn đường là do ông quyên tiền xây.
Con đường còn đặt theo tên ông: “Chí Viễn”.
Ba tên là Hứa Chí Viễn.
Mỗi khi căm hận ông , lên xuống con đường đó, như giẫm nát cái tên của ông chân.
Thành tích của luôn đầu.
Dân làng thừa hưởng năng khiếu học hành từ ba .
ít ai rằng, cũng từng là một học giỏi, phẩm hạnh .
Mẹ còn thơ.
Trong chiếc rương gầm bàn vẫn còn cất mấy quyển sổ dày, chữ mềm mại, từng câu từng chữ đều .
Chính dạy chữ, dạy tính toán.
chỉ vì tình yêu, tự chôn vùi cả cuộc đời .
…
Trình Phong lớn hơn hai tuổi, thành tích thì tệ hại tả nổi, lưu ban hai năm, cuối cùng mới học chung lớp với .
Ngày nào cũng kèm học.
Anh ngủ gật, liền lấy kim đan len của Trình chọc cho tỉnh.
Mẹ Trình còn ủng hộ , bà luôn miệng bảo:
“Không đ.á.n.h thì nên .”
Trong kỳ thi thử cuối cùng điểm của cuối cùng cũng đủ để một trường đại học hạng hai.
…
Khì thi đại học cuối cùng cũng xong xuôi và chẳng gì bất ngờ đậu Thanh Hoa.
cũng là đầu tiên trong làng thi đậu Thanh Đại.
Ngày giấy báo trúng tuyển gửi về, trưởng thôn cho treo hẳn một tấm băng rôn dài, còn gõ chiêng đ.á.n.h trống, náo nhiệt từng thấy.
Ông ngoại , thường gặp nhưng chẳng bao giờ chuyện với mà chạy tới nhét tay hai trăm tệ.
Nước mắt ông chảy ròng ròng:
“Con giỏi hơn con nhiều…”
Thầy giáo cũng chúc mừng :
“Thắng Nam, con sẽ đạt những điều mong .”
Trình Phong thì đậu một trường hạng hai ở vùng Đông Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-thang-nam/chuong-2.html.]
Mẹ Trình dè dặt với :
“Thắng Nam … con dẫn bác lên Bắc Kinh với nhé. Bác . Con với Trình Phong học đại học đều cần tiền cả mà.”
vốn ưa Trình vì bà tham thích lưng khác.
nghĩ đến cảnh bao năm nay bà một nuôi Trình Phong lớn lên, nếu tính tình cay nghiệt như thì bắt nạt từ lâu .
Trình Phong học đại học chắc chắn sẽ tốn kém.
thật sự cảm thấy tội nghiệp Trình, sống hơn nửa đời ở làng quê, giờ vì con mà liều lên thành phố lớn kiếm sống.
Thế là gật đầu đồng ý.
Ngoài giờ học cũng định thêm, như ở Bắc Kinh còn thể chăm lo cho bà phần nào.
…
Chúng rời làng sớm mười ngày nhưng tiên đưa Trình Phong đến trường đại học của .
Lần đầu sống xa con, Trình quyến luyến vô cùng.
Bà mắt đỏ hoe, cứ lải nhải dặn dò đủ chuyện lặt vặt trong sinh hoạt.
Còn Trình Phong thì mặt đầy vẻ khó chịu.
“Mẹ con sống thì đưa thêm tiền .”
Mẹ Trình lập tức lấy một xấp tiền nhét tay .
Ai cũng bảo bà một tay nuôi hai đứa lên đại học, tương lai chỉ việc chờ hưởng phúc.
Chắc chắn bà cũng những lời đó và để lòng.
Nên khi , Trình bán nhà và mảnh đất ở quê.
Còn cũng định cái làng đó nữa.
Sau khi sắp xếp cho Trình Phong, và Trình lên đường đến Bắc Kinh.
Người phụ trách đón là một đàn khóa tên Bạch Kính Văn.
Anh cao ráo, trai, giữa đám đông giơ bảng tên nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Anh học năm tư khoa Kỹ thuật Sinh học.
Nhìn thấy , mỉm đùa:
“Em đúng là sinh viên đầu tiên của khoa chúng dẫn… lên nhập học đấy.”
Mẹ Trình vội vàng chỉnh :
“ nó, là chồng. Nó với con trai đang quen .”
Bạch Kính Văn ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi :
“Em đủ tuổi kết hôn mà?”
vội giải thích:
“Bà là từng nuôi em.”
Bạch Kính Văn mặc áo thun trắng và quần thể thao xanh, trông sạch sẽ và sáng sủa.
Khi vác bao hành lý xám xịt của lên vai, ngại lúng túng.
định tự mang.
Anh :
“Anh là đàn ông, chừng đáng gì .”
Đến ký túc xá, Bạch Kính Văn đặt hành lý xuống, lấy điện thoại xin WeChat của .
“Trường chương trình đàn kèm tân sinh viên. Sau em cần giúp gì cứ tìm .”
cúi đầu, lấy chiếc điện thoại từ trong balô .
Chiếc điện thoại cũ là mua từ tiệm sửa điện thoại trong trấn, vỏ ngoài đầy vết bong tróc.
Điện thoại thì màn hình sáng bóng, thấy tự ti.
Anh điện thoại, bảo gọi sang để tiện lưu liên lạc.