【Ngoại truyện Hứa Chí】
1
Thịnh Hạ lại không nhìn thấy cậu nữa rồi.
Giống như mười năm qua, cô ấy vẫn luôn không nhìn thấy cậu.
Đúng vậy.
Cậu đã ở bên cạnh Thịnh Hạ mười năm rồi.
Từ lúc bị xe đ.â.m bay, đến khi mở mắt ra đã là linh đường của chính mình.
Từ lần đầu tiên Thịnh Hạ học hút thuốc, học uống rượu.
Đến khi cô ấy đối với kẻ có vài phần giống cậu kia, hết lần này đến lần khác dung túng không có điểm dừng.
Từ mỗi lần say rượu cô ấy đều gọi tên cậu.
Đến cơn mưa lớn hôm đó, đến nghĩa trang…
Cậu vẫn luôn ở đó.
Tại sao Thịnh Hạ đột nhiên có thể nhìn thấy cậu?
Vấn đề này, cậu cũng đã suy nghĩ rất lâu.
Sau này hình như đã nghĩ thông suốt – bởi vì trước bia mộ của cậu, Thịnh Hạ không còn chút ý chí sống nào, cô ấy cần cậu.
Bởi vì…
Cậu đã trói buộc Thịnh Hạ quá lâu rồi.
Nhưng đêm đó khi Thịnh Hạ đẩy cửa bước vào, bốn mắt nhìn nhau, đầu óc cậu trống rỗng.
Cậu thấy cô ấy trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy vành mắt cô ấy đỏ hoe, như sắp khóc.
Gần như theo bản năng, cậu muốn chọc cười cô ấy.
"Đây là vị hôn phu của cậu à?"
"Chậc… sao lại có chút giống tôi thế nhỉ?"
"Văn học thế thân hả? Thịnh Hạ, cậu thích tôi à?"
2
Thịnh Hạ thích cậu.
Chuyện này, cậu đã sớm đoán ra rồi.
Nhưng tình cảm của cậu dành cho Thịnh Hạ, chắc chắn sớm hơn tình cảm của Thịnh Hạ dành cho cậu.
Điểm này, Hứa Chí rất tự tin.
Bởi vì chuyện cậu không yên tâm về Thịnh Hạ, phải ngược dòng về tận hồi cấp hai.
Lúc đó, cậu toàn tìm cách bắt chuyện với Thịnh Hạ, người có tính cách hơi cô độc.
"Thịnh Hạ, sao cậu không đi chạy bộ?"
"Đau bụng à? Tôi đi xin phép nghỉ cho cậu."
"Thịnh Hạ, bài cuối cùng trong kỳ thi này sao cậu không làm?"
"Không biết làm?"
"Qua đây, tôi giảng cho."
"Thịnh Hạ, sao cậu ăn ít thế?"
"Dì ơi cho thêm một phần thịt, quẹt thẻ của cháu."
"Đúng rồi, con gái không ăn thịt sao mà cao được?"
…
Sau này lên cấp ba.
Cái sự "không yên tâm" này ngày càng dữ dội.
Bạn bè thường xuyên cà khịa cậu.
"Mày giám sát người ta học, giám sát người ta không được yêu sớm, người ta giúp người làm niềm vui, mày còn phải quản người ta có biết chừng mực không."
"Hứa Chí, mày là mẹ nó à? Đang nuôi con gái đấy hả?"
Mẹ?
Cậu đường đường là một thằng con trai, sao có thể làm mẹ được?
Cậu theo bản năng muốn phản bác.
Nhưng lời đến đầu môi lại chợt nhớ đến năm lớp tám ấy, cái ngày cậu nhặt Thịnh Hạ về nhà, cô bé vừa nghe tiếng sấm đã khóc thảm thương tội nghiệp.
Thôi vậy.
Mẹ thì mẹ.
Có mẹ, con cái như báu vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-chi-cua-thinh-ha/ngoai-truyen-hua-chi.html.]
3
Những năm này, Hứa Chí thực ra đã đi rất nhiều nơi.
Về nhà thăm bố mẹ, cũng đi thăm bạn bè, bạn học.
Dù bao năm qua Hứa Chí vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao mình không đi đầu thai chuyển thế như trong phim ảnh.
Dù chẳng một ai nhìn thấy cậu.
Nhưng điều đó cũng không cản trở cậu tiếp tục đi theo Thịnh Hạ.
Đúng vậy.
Cậu vẫn thích lẽo đẽo theo Thịnh Hạ.
Không chỉ vì không yên tâm.
Mà còn vì, Thịnh Hạ sẽ gọi tên cậu.
「Hứa Chí, tôi được tự do rồi phải không?」
Rời khỏi đám cưới như một trò hề đó, Thịnh Hạ thì thầm gọi tên anh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Đương nhiên, cậu vẫn luôn tự do mà.」
Nhìn người mẹ chỉ biết dỗ dành ông bố dượng của Thịnh Hạ.
Nhìn người đàn ông có vài phần giống mình, rõ ràng đã hả hê trút giận lúc tuyên thệ, vậy mà mặt mày vẫn sa sầm.
Rồi lại nhìn Thịnh Hạ đã cởi bỏ váy cưới, tóc đuôi ngựa buộc cao, chẳng khác gì mười năm trước.
Cậu đã trả lời như vậy.
?
?
4
Sau ngày hôm đó, Thịnh Hạ rời khỏi Hải Thị.
Cô thuê một căn nhà mới, tìm một công việc, còn nuôi một chú chó Labrador.
Cô dường như cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày u ám, mà lại cũng như chưa.
Bởi vì cô đặt tên cho chú chó đó là—「Hứa Chí」.
Cái tên này khiến Hứa Chí tức đến ba ngày không ngủ được.
Nhưng ba ngày sau, Thịnh Hạ lại gọi: 「Hứa Chí.」
Anh vẫn không kìm được mà đáp lại như thường lệ: 「Ừ, tôi đây.」
Thôi kệ.
Người lớn không chấp chó con.
Anh đã nghĩ vậy.
Thế là sau này, Thịnh Hạ gọi: 「Hứa Chí, ăn cơm thôi.」
Chú chó Labrador kia lon ton chạy tới.
Anh cũng vèo một cái như cơn gió: 「Tới đây.」
Thịnh Hạ ôm chó: 「Hứa Chí, tôi nhớ cậu.」
Anh cũng đáp: 「Ừ, tôi đang ở cạnh cậu đây này.」
…
「Hứa Chí, tối nay muốn ăn gì?」
Cứ ngỡ mình hoa mắt, vừa định ngẩng đầu xác nhận, mấy tin nhắn lại vừa hay gửi tới.
「(Anh)」…
「Hứa Chí, ra ngoài đi dạo, ngắm sao nào.」
「Ố là la~ Tới liền!」
…
Dù rằng, cuộc đời của Hứa Chí đã kết thúc ở tuổi mười tám, cái tuổi anh yêu Thịnh Hạ nhất.
Dù rằng Thịnh Hạ vẫn không nhìn thấy anh.
Nhưng không sao cả.
Hôm nay, ngày mai.
Sau này…
Còn rất lâu rất lâu nữa.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh Hạ.
Hết