14
"Hứa Chí..."
Tim đập quá nhanh, cổ họng tôi cũng hơi nghẹn lại.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cậu ấy nghe thấy rồi sao?
Nghe thấy tôi nói thích cậu ấy rồi sao?
Tại sao cậu ấy không nói gì?
Tại sao cậu ấy lại có biểu cảm đó?
Đầu óc quay cuồng, tôi căn bản không dám nghĩ sâu.
Môi khẽ mấp máy, vốn định nói gì đó để đánh lạc hướng Hứa Chí.
Nhưng cậu ấy lại mở lời trước tôi.
"Tôi không yên tâm về cậu, vẫn muốn đi theo xem sao, may mà cậu không sao."
Lúc nói câu này, vẻ mặt cậu ấy đã trở lại bình thường.
Cậu ấy đang cười.
Giống như hai ngày nay, cười vô tư lự.
Nhưng rõ ràng giọng cậu ấy rất thoải mái, bình thường vô cùng.
Trái tim đang đập loạn của tôi lại siết chặt từng chút, rồi nhói đau.
——
Cậu ấy nghe thấy rồi.
Cậu ấy nghe thấy tôi nói thích cậu ấy rồi, nhưng lại giả vờ không nghe thấy.
Bởi vì cậu ấy không muốn mối quan hệ của chúng tôi trở nên khó xử.
Bởi vì cậu ấy... không thích tôi.
15
Hứa Chí không thích tôi.
Chuyện này tôi đã đoán ra từ rất sớm.
Chắc là năm lớp mười cậu ấy chơi bóng rổ, tôi mang nước đến, bị mọi người trêu ghẹo.
Cậu ấy nghiêm túc thanh minh: "Đừng nói linh tinh, tôi với Thịnh Hạ là bạn bè."
Hoặc là năm lớp mười một, tôi lén viết tên cậu ấy vào sách giáo khoa.
Bị cậu ấy phát hiện, tôi hoảng quá bèn nói bừa: "Đây không phải sách của tôi, là của bạn cùng bàn."
Cậu ấy tin rồi.
Vẻ mặt nhẹ nhõm, giọng điệu cũng thoải mái.
"May mà cậu không thích tôi."
Cậu ấy nói may mà.
Câu nói đó, tôi đã nhớ rất lâu, rất lâu.
Từ đó về sau tôi giấu kín tâm tư, không dám để lộ nửa phần.
Thậm chí sau này cậu ấy còn hỏi đùa tôi: "Thịnh Hạ, cậu thích kiểu con trai nào thế?"
Tôi còn cố ý nói một kiểu hoàn toàn trái ngược với cậu ấy.
"Nhỏ tuổi hơn tôi, tốt nhất là đầu đinh, lạnh lùng, ít nói, đừng có suốt ngày nhe răng cười ngốc nghếch."
Tôi nhớ hôm đó, Hứa Chí nhìn tôi một cái.
Một lúc lâu sau, cậu ấy vò đầu tôi một cái.
"Biết rồi."
"Nhưng cậu bây giờ còn nhỏ, phải đặt việc học lên hàng đầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-chi-cua-thinh-ha/chuong-7.html.]
"Thích với chả không thích cái gì, xóa hết mấy thứ đó ra khỏi đầu cậu đi, nghe chưa?"
Hôm đó, cậu ấy cũng nhe răng cười.
Vẻ mặt y hệt bây giờ.
Có lẽ lúc đó cậu ấy đã biết rồi nhỉ? Biết tôi thích cậu ấy...
Không sao.
Không sao cả.
Cậu ấy muốn giả vờ không biết, tôi cũng có thể coi như chưa từng nói.
Chỉ cần cậu ấy tiếp tục ở bên cạnh tôi là được.
"Làm quá lên, đến người còn đánh không trúng, đến đây thì có tác dụng gì?"
Tôi cố gắng giữ giọng ổn định, đi lướt qua cậu ấy.
Bàn tay giấu trong túi áo hoodie nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, đau nhói.
"Đi thôi, đi ăn lẩu với tôi, lâu rồi không ăn."
16
Hôm đó, tôi đưa Hứa Chí đến quán lẩu đông khách nhất Hải Thị.
Nồi lẩu cay biến thái làm tôi sặc đến chảy nước mắt.
Lúc mẹ tôi gọi điện đến, Hứa Chí vừa hay đang vừa hít hà mùi thơm, vừa thèm thuồng nhìn tôi.
"Thịnh Hạ, sách bò! Sách bò chín rồi! Mau vớt ra đi!"
"Chết tiệt! Đói quá!"
"Hay là cậu đốt cho tôi một nồi đi?"
"Cậu cay đến khóc rồi kìa, hay là đừng ăn nữa?"
...
Điện thoại tôi không nghe.
Tháo sim, tắt máy.
Cũng không dám nói chuyện với Hứa Chí.
Bởi vì nhân viên phục vụ quán lẩu tưởng tôi đi một mình, không chỉ đặt một con gấu bông thật to ở đối diện, mà còn đứng lì bên cạnh, nhúng thịt giúp tôi.
Hứa Chí bị chèn ép không còn chỗ đứng, đáng thương co rúm ở góc ghế.
Tự nói một mình một lúc lâu, thấy tôi không nói câu nào, cũng dần im lặng.
Mãi đến khi ra khỏi quán, cậu ấy mới lại tràn đầy năng lượng, hùng hồn sai bảo tôi.
"Thịnh Hạ, tôi cũng có một nơi muốn đến."
"Cậu đi cùng tôi."
Nơi cậu ấy muốn đến là công viên giải trí.
Tôi tưởng cậu ấy đưa tôi đi nửa vòng Hải Thị là có trò gì muốn chơi.
Nhưng sau khi vào cổng, cậu ấy không bảo tôi đi xếp hàng, ngược lại còn thong thả ung dung, ngó nghiêng chỗ này, nhìn ngó chỗ kia.
Đi hết nửa bản đồ mới cuối cùng nhìn thấy thứ hứng thú.
"Thịnh Hạ, cậu nhìn kìa."
Theo hướng tay cậu ấy chỉ, mấy cặp đôi đang vây quanh một con gấu bông màu vàng bơ chụp ảnh.
Hứa Chí nhìn, không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt bỗng nở nụ cười.
"Tôi nhớ hồi mình nhập học lớp bảy, cô chủ nhiệm yêu cầu viết bài 'Nghề nghiệp mơ ước', hình như cậu viết là diễn viên đóng vai thú bông."
"Năm đó cô giáo bảo cậu lên bục giảng nói lý do, cậu nói, trốn trong bộ đồ thú bông, không cần giao tiếp với ai, cũng không cần tốn sức đoán suy nghĩ của người khác, không ai nhận ra cậu, nhưng mọi người đều sẽ thích cậu."