...
Ngày hôm đó, tôi không định khóc đâu.
Nhưng không hiểu sao, nhìn bố mẹ Hứa Chí nhiệt tình, nhìn gia đình hòa thuận vui vẻ, sống mũi tôi lại cay cay một cách khó hiểu.
Cố nén rồi lại nén, nén rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được.
Cùng với tiếng sấm đầu tiên của mùa hạ, tôi bật khóc "oa" một tiếng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đêm đó, tôi không về nhà.
Vì mưa quá lớn, sấm cũng quá to, mẹ Hứa Chí liền gọi điện thoại cho mẹ tôi.
Mẹ tôi một lòng một dạ với bố, chẳng hơi đâu mà quan tâm tôi.
Thế là đêm đó, tôi lẻn vào phòng Hứa Chí ngủ.
Còn cậu ấy bị đuổi ra phòng khách ngủ, đêm đến lại khe khẽ hỏi ngoài cửa: "Thịnh Hạ, cậu sợ sấm à?"
"Sao trước giờ tôi không biết cậu nhát gan thế nhỉ?"
"He he, tối nay tôi canh ở đây nhé, đừng để tôi ghi âm được bằng chứng cậu khóc nhè đấy, đồ nhát gan…"
Cái miệng cậu ấy đúng là độc thật.
Tâm trạng đang tụt mood của tôi bị cậu ấy nói vài câu đã tan biến đâu mất, chỉ còn lại cạn lời.
"Biến đi, đồ chó."
Cậu ấy không biến.
Dựa vào cánh cửa, ngồi ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau tôi mở cửa, cậu ấy cũng ngã sõng soài theo, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chuyện mười mấy năm trước, nhiều thứ tôi không còn nhớ rõ.
Nhưng riêng cơn gió mùa hạ, tiếng ve kêu, ráng chiều đỏ rực năm ấy, tôi lại nhớ rất rõ.
Tôi thậm chí còn nhớ được mùi bánh chẻo cần tây và vị nước ngọt vị cam trong không khí mùa hè năm đó…
"Thịnh Hạ, ngủ đi."
Giọng Hứa Chí như xuyên qua thời gian, vọng lại từ ngoài cửa, kéo suy nghĩ của tôi về thực tại.
Tôi khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Cũng thầm nhủ trong lòng.
"Hứa Chí, ngủ ngon."
10
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.
Vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt ma quái của Hứa Chí.
Cậu ấy ở rất gần tôi.
Gần đến mức tôi có thể thấy đồng tử cậu ấy hơi co lại, lông mi khẽ run.
Dường như không ngờ chuông điện thoại lại reo đột ngột, cũng không ngờ tôi lại mở mắt bất thình lình.
Trong mắt cậu ấy thoáng qua vẻ hốt hoảng.
Rồi đột ngột lùi ra xa, dời mắt đi chỗ khác, giọng điệu cực kỳ không tự nhiên.
"Thịnh Hạ, cậu ngủ nghiến răng đấy."
"Nghiến răng?"
Quen nhau bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt gần giống như "ngượng ngùng" trên mặt Hứa Chí.
Tôi không nhịn được, bật cười một tiếng.
Rồi vén chăn dậy, đi chân trần đến gần cậu ấy.
Ánh mắt cũng cố ý lướt từ mắt cậu ấy xuống, dừng lại trên môi.
"Cậu không giải thích... tôi còn tưởng tư thế vừa rồi của cậu là định hôn tôi đấy."
Đúng là cậu trai mười bảy tuổi không chịu nổi bị trêu.
Một câu nói đã khiến cậu ấy trợn tròn mắt, lùi lại liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-chi-cua-thinh-ha/chuong-5.html.]
May mà chuông điện thoại lại vang lên kịp thời, cậu ấy như trút được gánh nặng: "Điện thoại kìa, mau nghe đi."
Nói xong, không dám ở lại thêm một giây, xuyên tường bỏ chạy.
Nhìn thấy một Hứa Chí sống động như vậy, tôi có chút buồn cười.
Nhưng không cười nổi.
Vì người gọi điện là mẹ tôi.
Không ngoài dự đoán, vừa bắt máy, những lời trách móc đã đổ ập xuống.
"Thịnh Hạ, tối qua con làm sao thế? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời."
"Mẹ khó khăn lắm mới bảo Tiểu Tống tổng qua xem con thế nào, sao con còn chọc giận người ta?"
"Dự án của chú Ngô nhà con còn phải nhờ cậy Tống gia đấy, sao con không biết chừng mực gì cả?"
"Nghe nói Tiểu Tống tổng hậu thiên có bữa tiệc với bạn bè, con cũng đi đi, đến xin lỗi người ta, nghe chưa?"
Xem kìa.
Đó chính là mẹ tôi.
Tôi đi đâu, làm gì, bà không biết, cũng không quan tâm.
Ngược lại, hành tung của Tống Chấp Niệm thì bà nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tôi muốn nói tôi không đi.
Cuộc hôn nhân này tôi cũng không muốn nữa.
Nhưng nghĩ đến những lời chỉ trích, cằn nhằn không dứt sẽ phải đối mặt sau khi nói ra.
Vẫn nuốt những lời đó vào bụng.
"Vâng ạ."
Nhìn về phía Hứa Chí biến mất.
Tôi nghĩ.
Có lẽ có những lời nên nói trực tiếp với Tống Chấp Niệm thì tốt hơn.
11
Tống Chấp Niệm thích chơi bời.
Một tháng có nửa thời gian là tụ tập, hỏi thăm xem hắn ta tụ tập ở đâu không khó.
Trước kia, để chiều theo sở thích của hắn.
Lần nào gặp hắn tôi cũng uốn tóc xoăn lọn to, mặc váy liền, trang điểm lộng lẫy quyến rũ.
Nhưng lần này, tôi chỉ mặc áo hoodie có mũ, quần jean, buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản.
Lúc từ trong phòng đi ra, Hứa Chí đang đợi ở phòng khách sững người một lúc.
Rồi nhanh chóng bám theo.
"Thịnh Hạ, tôi cũng đi."
Hai ngày nay cậu ấy ồn ào quá.
Không hỏi tôi: "Loại tra nam đó, cậu còn đi gặp hắn làm gì?"
Thì cũng là vẻ mặt đau đớn tột cùng: "Tỉnh táo lại đi chị ơi! Hắn không xứng với cậu đâu!"
Cậu ấy như bà mẹ già, lải nhải không ngừng.
Tôi thực sự không đỡ nổi, đành không nhìn cậu ấy, cúi đầu buộc dây giày.
"Cậu còn nhỏ, nơi đó không hợp với cậu đâu, ở nhà đợi tôi, ngoan."
Một chữ "ngoan", Hứa Chí cuối cùng cũng im bặt.
Tôi cũng cuối cùng tìm được cơ hội, nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng lúc đóng cửa, không hiểu sao đầu óc tôi lại có vấn đề, lời trong lòng buột miệng nói ra: "Hứa Chí, cậu có thể luôn ở bên tôi như thế này không?"