Hứa Chí lộ vẻ mặt đau lòng.
Những ngôi sao này tôi biết, là hồi học kỳ một lớp 10 cậu ta nhờ tôi dạy gấp.
Lúc đó cậu ta nói, muốn gấp đủ năm trăm hai mươi ngôi sao, để tỏ tình với cô gái mình thích trước kỳ thi đại học.
Tôi không mấy tình nguyện.
Chê cậu ta quê mùa, cười cậu ta vụng về.
"Thời buổi này, đứa con gái nào lại thích kiểu tỏ tình này chứ?"
Cậu ta lại đỏ mặt, bảo tôi đừng quan tâm, nói cậu ta chỉ thích chơi hệ tình yêu thuần khiết kiểu quê mùa thôi.
Bao nhiêu năm trôi qua.
Tôi vẫn luôn không biết cậu ta đã tặng lọ sao này cho ai.
Cũng không biết, là ai đã ẩn danh gửi những thứ này cho tôi.
Mặc dù lúc nãy ở trong phòng tắm, tôi đã có thoáng nghĩ muốn hỏi.
Nhưng nhìn Hứa Chí với vẻ mặt hận không thể sống lại để nhặt từng ngôi sao lên.
Chút tò mò nhỏ nhoi của tôi lại lập tức tan biến sạch sẽ.
"Để tôi gom lại cho."
Tùy tiện tìm một cái hộp quét sao vào, không thèm để ý đến cậu ta đang lải nhải như bà già nữa.
Tôi xoay người, về phòng.
Nhưng vừa đóng cửa lại, đã thấy cậu ta cũng xuyên tường đi vào.
"Cậu vào đây làm gì?"
Cậu ta ngẩn ra, giọng điệu tự nhiên: "Ngoài trời đang mưa to mà, tôi nhớ cậu sợ sấm."
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta.
Mãi đến khi cậu ta ngại ngùng gãi đầu, tôi mới lặng lẽ dời mắt đi.
"Bây giờ là mùa đông, không có sấm đâu.
"Hơn nữa cậu là ma, so với sấm sét, tôi sợ cậu hơn."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hứa Chí: ...
8
Đêm đó, Hứa Chí cuối cùng vẫn không đi, cứ ngồi xổm ngoài cửa.
Nhưng vì cậu ta không phải thực thể, cả tấm lưng đều xuyên qua cánh cửa.
Thoạt nhìn, cứ như cánh cửa mọc ra bộ đồng phục, cũng khá đáng sợ.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không nhận ra, vẫn còn nói: "Ngủ đi, Thịnh Hạ."
Thật ra, tôi cũng không sợ lắm.
Vì trong ký ức có một kỳ nghỉ hè năm nào đó, cậu ta cũng từng ngồi ngoài cửa nhà tôi suốt đêm như vậy.
Năm đó, tôi mười ba tuổi.
Mẹ tôi và bố tôi đòi ly hôn.
Một người khóc lóc tra hỏi: "Ông rốt cuộc có từng yêu tôi không?"
"Bao nhiêu năm như vậy, trong lòng ông có tôi không? Dù chỉ một ngày?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-chi-cua-thinh-ha/chuong-4.html.]
Còn người kia thì mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.
"Chúng ta kết hôn vốn dĩ là ngoài ý muốn!"
"Nếu không phải vì bà có con, tôi và Tú Cầm đã không chia tay!"
Hai người cãi vã, chửi bới.
Không ai phát hiện tôi đã chạy ra khỏi nhà.
Khi đó tính cách tôi còn rất cô độc, không có bạn bè, cũng không có nơi nào để đi, chỉ có thể đến tiệm tạp hóa nhỏ cách khu nhà không xa.
Bà chủ tiệm tạp hóa rất tốt bụng.
Bà không hỏi những câu khó trả lời, chỉ niềm nở gọi tôi: "Cô bé, xem TV không? Lại đây."
Ngày hôm đó, TV chiếu chương trình gì tôi đã quên rồi, chỉ nhớ tôi đã ngồi trong tiệm rất lâu, rất lâu.
Từ trưa đến hoàng hôn.
Từ lúc nắng gắt chói chang, cho đến khi trong không khí dần dần lan tỏa hơi ẩm báo hiệu cơn giông sắp tới.
Hứa Chí đến đúng vào lúc đó.
Cậu ta gọi bà chủ: "Bà ơi, cháu mua chai giấm!"
Nhìn thấy tôi, cậu ta thoáng ngạc nhiên.
Tùy tiện chào hỏi vài câu.
Lúc trả tiền xong định đi, bước chân lại lùi về, hất cằm về phía tôi, giọng điệu như dân xã hội.
"Thịnh Hạ, nhà tôi hôm nay gói sủi cảo."
"Đi, làm tí."
9
Ngày hôm đó, tôi cũng không biết mình nghĩ gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo Hứa Chí về nhà cậu ta.
Nhà cậu ta hơi xa, tôi chưa từng đến bao giờ, đến gần cửa nhà cậu ta mới bắt đầu thấp thỏm.
Tôi lo lắng đột nhiên dẫn tôi về nhà, cậu ta sẽ bị mắng.
Lo bố mẹ cậu ta cũng giống bố mẹ tôi, không thích bạn học đến nhà chơi.
Nhưng cậu ta mở cửa, thay giày, giọng điệu nhẹ nhàng đến khó tin.
"Bố, mẹ! Con nhặt được một đứa bạn về nhà ăn cơm này, sủi cảo gói nhiều thêm chút nhé."
Người đầu tiên đi ra từ phòng bếp là bố của Hứa Chí.
"Thằng ôn con nhà mày mà cũng có bạn cơ à, người ta phải tốt tính lắm mới làm bạn với cái thằng trời đánh như mày đấy?"
"Ồ, lại còn là bạn học nữ nữa."
Tiếng cười của ông sang sảng.
Trên mặt dính vệt bột mì do tay quệt lên.
Lời còn chưa nói hết đã bị một giọng nữ dịu dàng cắt ngang.
"Im đi nào, cười toe toét thế không sợ dọa người ta à?"
"Cô bé, mau vào đây, nhà mình hôm nay ăn sủi cảo nhân cần tây, cháu có thích ăn cần tây không?"
"Ông Hứa ngây ra đó làm gì, còn không mau nhào thêm bột đi, Tiểu Hứa, trong tủ lạnh có nước ngọt đấy, lấy cho em một lon đi."
Hứa Chí: "Ồ, Thịnh Hạ cậu thích nước ngọt vị gì? Vị cam nhé?"