HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 4: LOGIC VÀ MẬP MỜ
    Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:38:51
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14:55, “war room” tầng 32. Phòng kín, tường ốp nỉ, ba màn hình lớn. Bàn chữ U, ghế đen. Mọi theo vị trí in giấy: vận hành, marketing, pháp chế, sáng tạo. Không khí căng như giờ thi.
An Nhiên bước sớm hai phút. Cô kiểm tra mic, chiếu thử slide “Crisis Simulation”. Lục Dịch đến đúng 14:59, là phó giám đốc marketing và hai thành viên ban kiểm soát.
“Bắt đầu.” Anh khi đồng hồ nhảy sang 15:00.
Một thành viên pháp chế mở màn: “ lo ngại việc dựng light art thể xem là quảng cáo trái phép góc nghị định XX. Chúng cần công văn rõ.”
An Nhiên: “Đã văn bản thử nghiệm, ký bởi Sở. Điều kiện: logo, CTA, bán hàng.”
Phó giám đốc marketing chen : “ thực tế… thiên hạ văn bản. Họ cảm xúc.”
An Nhiên gật: “Vì Q&A và thông điệp nhân quyền thị giác – an đô thị.”
Lục Dịch quanh: “Simulation. Cho kịch bản nhất.”
Màn hình bật lên: Scenario C – Hashtag #TieuThuDienViNgheThuat. Vy trình bày, giọng run ở câu đầu định: “Trong 6 giờ, hashtag viral. Netizens chia hai phe. Một KOL môi trường ‘ném đá’ chúng .”
“Đáp trả?” Lục Dịch.
“Không tranh luận đạo đức.” An Nhiên . “Mời KOL môi trường thăm hiện trường, công khai điện tiêu thụ = 1/5 một biển quảng cáo LED tiêu chuẩn. Đồng thời, hợp tác hội đồng chiếu sáng đô thị video ‘ánh sáng an ’.”
Phó giám đốc búng bút, nhạt: “Cô nghĩ KOL môi trường chịu đến ?”
“Chị nghĩ tiền là ngôn ngữ duy nhất?” An Nhiên nghiêng mặt, giọng mát như gáo nước: “Lý do họ nổi là vì họ nguyên tắc. Cho họ một sự thật – họ sẽ tự quyết định.”
Một giám đốc khác chen: “Nếu họ vẫn đánh?”
“Thì chúng nhường sân. Có những trận thắng bằng việc chơi.” Cô đổi slide, hiện đường timeline: “Hạ nhiệt 48 giờ, bằng góc nghệ thuật đường phố mời nghệ sĩ khuyết tật thị giác tham gia. Chủ đề ‘Ánh sáng ai cũng cảm ’.”
Căn phòng lặng như hút gió. Lục Dịch gõ bút một cái, âm thanh nhỏ mà rõ. “Tiếp.”
Ban vận hành đưa dữ liệu an ninh khu vực, ban pháp chế đưa bảng điều khoản. Mọi thứ chạy như cỗ máy. Đến mục cuối, phó giám đốc marketing ho nhẹ:
“Có một vấn đề nhỏ. Theo quy trình, thông tin với Sở qua phòng marketing, sáng tạo. Hôm qua Giám đốc An tự liên hệ. đề nghị… phê bình.”
Vy tròn mắt. Vài . Lục Dịch im lặng, dựa lưng.
An Nhiên né. “. liên hệ trực tiếp. Lý do: slot thử nghiệm đăng ký mỗi ngày. Chậm trễ 24 giờ đồng nghĩa mất tuần .”
“Quy trình là quy trình.” Phó giám đốc ngọt xớt. “Chúng là tập đoàn lớn. Không ai vượt.”
An Nhiên thẳng chị , ngắt mắt: “Quy trình để phục vụ mục tiêu. chịu trách nhiệm nếu sai.”
“Trách nhiệm?” Chị . “Trách nhiệm là hội đồng kỷ luật, câu .”
Một đường cong nặng nề xuất hiện trán vài . Lục Dịch vẫn im. Ánh mắt đặt ai, như đang quan sát một dòng chảy vô hình.
An Nhiên hít một , hạ giọng đủ : “ gửi mail cc đầy đủ. Có hồ sơ tại hệ thống. Nếu chị cần, mở ngay.”
“Không cần.” Phó giám đốc khoát tay. “ nghĩ một lời… xin , mặt , mới đúng tinh thần.”
Vy bật dậy: “Chị An”
“Ngồi.” An Nhiên đặt tay lên vai Vy, giọng đổi. Cô sang phó giám đốc: “ xin vì khiến chị khó chịu. xin vì hành động đúng hướng mục tiêu.”
Không khí như sắp nứt. Tất cả chờ đàn ông đầu bàn. Lục Dịch đặt bút xuống, lồng hai tay, giọng bình thản:
“Quy trình hai loại: để kiểm soát rủi ro và để kiểm soát . chỉ giữ loại thứ nhất.” Anh sang pháp chế: “Có rủi ro pháp lý từ việc liên hệ trực tiếp?”
“Không, nếu hồ sơ lưu đầy đủ.” Pháp chế đáp.
“Thế thì hết vấn đề.” Lục Dịch kết luận. “Giám đốc An, tiếp tục. Phòng marketing, từ nay đề nghị qua chị đồng thời cc . Vướng ở , gỡ. Họp hết.”
Ghế xô , tiếng giấy sột soạt. Phó giám đốc marketing dậy, như : “Tổng giám đốc quyết thì .” Rồi khi , chị nghiêng đầu, gửi An Nhiên một ánh khó đo lường, hẹn một cuộc chơi khác.
Mọi rời phòng. Chỉ còn hai ở theo thói quen vẫn gọi tên.
“Em sẽ ghét.” Lục Dịch , mắt rời màn hình đang tắt.
“Ghét trong KPI.” An Nhiên thu laptop, giọng phẳng.
“Lần , đừng xin kiểu đó.” Anh .
“Kiểu nào?”
“‘Xin vì khiến chị khó chịu’.” Anh nhại, nhẹ. “Câu đó… đau hơn tát.”
“ lịch sự.” Cô đáp, một nửa môi cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hop-dong-ngoai-gio/chuong-4-logic-va-map-mo.html.]
Ánh mắt dừng ở khóe miệng nửa giây. “Sau tám giờ, em gì?”
“Ăn. Ngủ. Hoặc nhảy.”
“Tối nay ”
“Không.” Cô cắt, để kịp hết. “Tối nay em ở nhà. Cần tỉnh để kịch bản giả định C2.”
Anh gật, như ghi chú một văn bản vô hình. “Gửi lúc mười chín giờ bốn mươi lăm.”
“Lại mốc đó.” Cô , bình thường đến lạnh: “Anh mê con ?”
“Đó là lúc rảnh.”
“Sau tám giờ?”
“Là lúc còn là sếp.” Anh thẳng, câu ném xuống sàn như một viên sỏi rơi xuống nước tĩnh.
An Nhiên hừ nhẹ, tiếng. “Lúc , là ai?”
“Là đàn ông trong thành phố .” Anh đáp, mảy may đổi sắc.
Cô khép máy. “Vậy thì giữ thành phố mập mờ. Logic để .”
Cô . Khi tay chạm tay nắm cửa, giọng lưng vang lên, thấp hơn ngày thường:
“An Nhiên.”
Cô dừng nhưng .
“Đừng để ai ép em xin vì thứ em tin là đúng.” Anh . “Nếu , nhắn .”
Cô nửa , để ánh đèn hắt một vệt mỏng lên gò má: “ nhắn ai cả. tự giải quyết.” Dừng một beat, cô thêm, khẽ: “… cảm ơn.”
Cánh cửa khép . Tiếng bản lề êm như một tiếng thở .
Tối. Căn hộ của An Nhiên tối giản: tường trắng, kệ gỗ, một chậu trầu bà leo cửa sổ. Cô sàn, laptop đặt bàn , hai tờ sticky note dán mép màn hình: logic và mập mờ.
Chuông điện thoại rung. Tin nhắn từ lưu:
19:40. chờ.
Cô bật – hai chữ “ chờ” chứa đủ mệnh lệnh, đủ kiên nhẫn. Cô gửi file kịch bản C2 lúc 19:45 đúng như hẹn, kèm dòng note: “Em chọn phương án ‘nhường sân 48h + chuyển góc ’. Chi tiết ở mục 3.”
Hai phút , cuộc gọi đến.
“Ngắn.” Anh .
“Ngắn để nhanh.”
“Đủ.” Anh im một nhịp. “Em ăn tối ?”
“Rồi. Bánh mì và súp bí đỏ.”
“Nấu?”
“Mua.”
Đầu dây dường như tiếng qua kẽ răng: “Ngày mai 7:30, tầng 32. dời chỗ của em.”
“Không.” Cô nghiêng đầu chậu trầu bà. “Em tự dời khi cần.”
“Em luôn thích để khác đợi.”
“Chứ thích đợi?” Cô b.ắ.n trả, giọng mềm ít. “Sau tám giờ, đàn ông trong thành phố nên học cách đợi.”
Im lặng. Rồi , chậm, như sợ đ.á.n.h rơi thứ gì:
“Được. học.”
Cuộc gọi kết thúc. Căn phòng chỉ còn tiếng quạt tản nhiệt laptop. An Nhiên dựa lưng ghế, nhắm mắt mười giây, mở , gõ thêm vài dòng mục “C2 khung thông điệp”:
“Tự do hô khẩu hiệu. Tự do là dám chịu trách nhiệm.”
“Ánh sáng chói mắt ánh sáng dẫn đường.”
Cô lưu file, tắt máy. Ngoài cửa sổ, thành phố là một bản mạch điện khổng lồ, các điểm sáng nối thành đồ thị. Ở đó, một đàn ông thói quen gõ nhịp ngón tay đúng 19:45 mỗi tối, và một phụ nữ đặt báo thức cho logic của đúng lúc.
Chiến tranh ngầm kết thúc. các quy tắc xác lập: ban ngày – lạnh và tỉnh; tám giờ – mập mờ đủ. Và giữa hai làn ranh , một thỏa thuận ký mà tồn tại, như loại hợp đồng chỉ những đủ tỉnh mới chữ nhỏ.
— HẾT CHƯƠNG 4 —