HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 11 – ĐIỀU KIỆN CỦA NGƯỜI THỨ BA

Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:43:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng bắt đầu bằng một thứ ánh sáng xám, hứa hẹn nắng nhưng cũng đủ tối để biện hộ cho sự uể oải. Tầng ba mươi hai như một cỗ máy khổng lồ tra dầu: mượt, yên, lạnh. Mùi giấy mới, mùi nhựa phím và mùi cà phê hòa thành một nền khí vô trùng. An Nhiên chỗ, lưng thẳng, mắt lướt qua danh sách công việc như lướt tay phím dương cầm – một nốt lạc.

Thư mời họp từ trụ sở Đức ở đầu danh sách. Tên Tần Dao gắn cờ ưu tiên, chữ sans serif gọn gàng, bóng mờ của một chọn từ đúng chỗ. Một bản giới thiệu ngắn: Cố vấn PR cầu, chuyên gia khủng hoảng, trực tiếp giám sát giai đoạn hai. Không dòng nào thừa, như cách tự bọc trong tấm vải kỷ luật đắt tiền.

Đến mười giờ, căn phòng kính đối diện đầy đủ gương mặt. Tần Dao xuất hiện trong tông màu cát, ánh đèn dội lên bờ vai thẳng như một đường kẻ thước. Cô bằng đôi mắt độ bóng của kính – lạnh, nhưng khó thấm. Khi qua An Nhiên, ánh mắt khựng một phần giây, đủ để tinh ý cảm nhận một phép đo kín đáo: cân nặng của khí chất, độ sâu của bình tĩnh, độ bền của kiêu hãnh.

Một loạt slide trôi, câu chữ gọn, cấu trúc chặt. Tần Dao về “lấy tiếng cho công ty”, “định nghĩa ‘an ’ bằng ngôn ngữ dễ hiểu”, “giảm cá nhân hóa đại diện”. Những cụm từ đặt cạnh tạo thành một con đường lát đá nhẵn – mỗi viên đều sạch đến mức bám bụi. An Nhiên im, tay gõ nhịp nhẹ mép bàn. Không phản đối, cũng vỗ tay. Cô ghi đúng ba chữ: – bớt – .

Buổi trưa, ánh sáng trong căn tin là một loại vàng mệt mỏi. Những khay nhựa trượt qua , d.a.o thìa chạm như tiếng kim loại hụt . An Nhiên chọn một phần ăn đơn giản, ở góc gần cửa. Ở bàn bên, vài âm tiết rời rạc bay qua: “cố vấn… Đức… sắc quá… hợp với Lục…” Những từ rơi xuống như hạt cát nhỏ – nặng, nhưng lọt giày sẽ cọ rát.

Buổi chiều, cuộc họp “đồng bộ truyền thông” diễn trong căn phòng nhiệt độ luôn thấp hơn phần còn của tòa nhà. Tần Dao điềm nhiên sắp các bản thảo, bút đỏ gạch những chỗ cô cho là mập mờ, thế tính từ cảm xúc bằng con , điều chỉnh ngữ điệu câu kết cho ai bắt bẻ. Phần về “giám đốc dự án” đẩy lùi về , chìm xuống như một mũi thuyền rẽ sóng xong biến mất.

Có những khoảnh khắc, An Nhiên nhận đang bàn tay của Tần Dao – những ngón tay khớp thon, móng ngắn, cử động chính xác. Bàn tay , nếu đặt bàn cờ, sẽ phạm sai lầm đơn giản. Và nếu đặt lên đòn bẩy, sẽ chỗ nào bấm để cả hệ thống chuyển hướng.

Cuối giờ, hộp thư của cô bật cảnh báo đỏ: phát hiện lan truyền bảng liệu thử nghiệm kiểm duyệt. Một đường gạch chéo hiện màn hình như vết nứt đầu tiên một tấm kính. Nguồn đẩy : tài khoản phụ quyền cô, thời điểm: 17:42, máy chủ: tuyến dự phòng. Mọi từ ngữ đều rõ như bằng chứng. Sự rõ ràng đôi khi còn đáng sợ hơn sự nhập nhằng; nó giống như ai đó đặt một con d.a.o mỏng lên bàn, lưỡi d.a.o thẳng hàng với ánh đèn.

Cô mở nhật ký truy cập. Những địa chỉ IP hiện , một dãy lặp như nhịp tim bình thường, đột ngột xuất hiện một dòng khác – xa lạ, lạnh, kỷ luật: PR.DE/… Dấu vết để như mùi nước hoa đắt: khó mô tả, nhưng thể nhầm.

Không tiếng ồn nào trong đầu cô. Chỉ những câu lệnh chạy như một chuỗi mã: kiểm tra phân quyền, chụp màn hình, đóng băng đường truyền, báo pháp chế. Tất cả diễn với tốc độ của một quen xử lý những đốm lửa bé khi nó thành đám cháy. Chỉ đến khi tay chạm cạnh bàn, cô mới nhận da lạnh hơn bình thường.

Tầng ba mươi hai khi trời tối giống một đường băng – dài, thẳng, ánh đèn rải đều. Cửa phòng để hé. Ánh sáng bên trong vàng hơn, mềm hơn. Trên bàn, những tập giấy chồng lên như những con đường vẽ tô màu. Anh ngẩng lên khi cô xuất hiện; trong mắt thoáng một câu hỏi, thu gọn thành một mặt hồ yên.

Không cần nhiều lời, mỗi đặt lên bàn phần . Tệp log, ảnh chụp, con . Các dòng thời gian đặt cạnh như hai nhịp thở cố tình trùng mạch. Cô thẳng, những bằng chứng . Anh lật trang, lật trang, dừng ở dòng PR.DE. Ánh đổi, nhưng ngón tay chạm bìa hồ sơ chặt hơn nửa độ.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, An Nhiên bất giác thấy rõ trong mắt : một hình bóng gọn, nhỏ, giữ thẳng sống lưng đến mức thể gây mỏi. Cô chợt hiểu, thứ khiến kiệt sức là việc gánh nặng, mà là việc gánh nặng mà vẫn thẳng.

Anh khẽ nghiêng đầu, như gì đó, . Cô cũng mở miệng. Giữa họ, im lặng đầu tiên hình dạng – giống một sợi dây căng từ bờ sang bờ , chỉ cần đụng nhẹ là tiếng rung vang xa.

Tin nhắn hiện màn hình điện thoại cô đúng 19:45 mỗi ngày, như một đồng hồ cài trong tim. Hôm nay, màn hình sáng lên sớm hơn, tắt, sáng – một do dự hiếm hoi của vốn ít khi do dự. Cô đặt điện thoại úp xuống. Có những thói quen buộc ngừng , vì hết giá trị, mà vì bắt đầu trở thành thước đo của thứ nên đo.

Tối muộn, Tần Dao gửi lịch mời: họp riêng – điều chỉnh quyền đại diện phát ngôn. Phòng họp nhỏ, đèn trần hạ thấp, tạo vùng sáng đủ gần để sắc nét từng sợi tóc, đủ tối để nới rộng cách. Tập tài liệu giữa bàn: điều khoản gọn gàng, chữ ký cần ở một góc. Lý do: “đảm bảo công bằng hình ảnh thương hiệu”, “tránh cá nhân hóa cần thiết”, “tuân thủ quy định của trụ sở”. Tất cả câu chữ đều sạch, như thế tay đeo găng.

An Nhiên từng dòng như một bài toán từng học qua. Mỗi chữ đều hiểu, ghép thành một cấu trúc khó chối. Vấn đề ở câu chữ; nó ở vùng trắng giữa các dòng – nơi ý đồ trú ẩn.

Trong những tình huống bạn lùi, họ luôn đưa những lý do vẻ vì đại cục. Chỉ cần bạn đồng ý một , “đại cục” sẽ mở rộng mãi đến khi còn chỗ cho “cá nhân”. An Nhiên đặt tay lên bìa hồ sơ, tiếng giấy trượt da như tiếng thở dài kìm quá lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hop-dong-ngoai-gio/chuong-11-dieu-kien-cua-nguoi-thu-ba.html.]

Cửa bật mở. Bước chân quen thuộc, mùi cologne sạch. Phút chốc, nhiệt độ căn phòng đổi nhẹ, như ai đó mở khe cửa sổ ở nơi khác. Ánh của Lục Dịch lướt qua tập tài liệu, dừng đúng chỗ dấu gạch chéo. Không cần phân tích, hiểu cấu trúc của bẫy, loại mồi dùng, vị trí đặt. Người sống lâu trong khí mùi của sự thao túng như thợ lành nghề ngửi thấy sơn khô.

Có một khoảnh khắc băng mỏng. Nếu đặt bước sai, mặt nước sẽ vỡ. An Nhiên cảm nhận dây thần kinh ở cổ tay căng . Khác với nỗi sợ hãi, thứ tim đập nhanh; nó thở chậm .

Tần Dao thu tập giấy, nụ đổi. Có những nụ sinh để che viền dao. An Nhiên thấy bỗng rửa tay – một cử chỉ vô nghĩa giữa lúc , nhưng như cách để đẩy một nếp nhăn vô hình trở thẳng. Cô mường tượng tiếng nước chảy, mát, trong, dính. nước hiếm khi giữ hình dạng của chính nó quá lâu.

Đến khuya, tầng ba mươi hai trống như một trắng lớn. Chỉ còn ánh sáng ở đầu hành lang và tiếng máy điều hòa rì rì nhẫn nại. An Nhiên bước khỏi phòng họp với cảm giác tránh một đấu s.ú.n.g đôi, nhưng vẫn mùi t.h.u.ố.c nổ lơ lửng tóc. Cả cơ thể cô như một cột mốc gió táp: vẫn đó, song lớp sơn bên ngoài mỏng thấy bằng mắt.

thẳng về bàn. Bước chân rẽ phòng pháp chế – căn phòng luôn thơm mùi giấy mới và mực in, nơi thứ buộc bằng chỉ cotton, dây xích. Hệ thống bảo mật hiện thông báo: truy cập bất thường – nguồn: PR.DE. Lần , trong log của cô, mà trong nhật ký của máy chủ trung gian. Dấu vết đủ để dựng đường của dữ liệu: từ kho thử nghiệm – sang máy chủ truyền thông – đến hộp thư đệm. Mỗi mũi tên là một quyết định, thể xem là vô ý.

bảng sơ đồ như một bức bản đồ xa lạ của một thành phố từng yêu: vẫn những con đường đó, nhưng cảm giác khác. Một dạng kiệt sức tới muộn len – thứ mệt mỏi việc, mà vì thẳng chỗ cố tình bẻ cong.

Trong tấm kính cửa phòng, phản chiếu một phụ nữ thu gọn trong màu trung tính: áo sơ mi trắng, tóc buộc thấp, đôi mắt ban ngày luôn bình tĩnh. Ở bóng phản chiếu , cô trông còn là một phần của đội ngũ nữa, mà là một đường kẻ – nếu đặt đúng, cả bản vẽ ; đặt lệch, khối sẽ nghiêng.

Cô mở khung soạn thảo, nhập một dòng thư cho , xóa. Nhập, xóa. Từng chữ hiện lên, biến mất, để một màn hình trắng trơn nhẫn nại như một lắng mệt. Ở góc màn hình, đồng hồ nhảy qua 19:45. Cô nhấn nút tắt. Sự im lặng của một thói quen ngắt đột ngột vang lớn hơn âm thanh trong tòa nhà.

Bên ngoài, bầu trời co giật ánh chớp. Sấm như lăn ở đó xa, tiến đến gần. An Nhiên vẫn , tay ôm tập hồ sơ như ôm một chiếc áo khoác khi qua cầu gió. Niềm tin giống như cái ly – vỡ một thấy tiếng; nó giống như sợi dây, sờ vẫn thấy nguyên, nhưng sợi gai bên trong bắt đầu tua .

Cô gửi báo cáo cho pháp chế, kèm ảnh log, đ.á.n.h dấu cần ưu tiên. Trong thư, một chữ nào về . Cô hứa, cũng trách. Ở phần “ phụ trách”, cô gõ tên bình thản; ở phần “ duyệt”, để trống. Cảm giác để trống một ô trong biểu mẫu – đôi khi chính là cách duy nhất để nhắc rằng thứ cứ điền là xong.

Khi về bàn, ánh đèn ở phòng vẫn sáng. Bóng lưng kính như một nét mực kéo dài, thẳng và dai, vẽ bằng tay quen chữ đậm. Cô yên nửa phút, bước tiếp. Không gõ cửa, ngoái . Một đêm mưa sắp đến, và cần ngủ như cần một đường dây cứu hộ.

Thang máy xuống chậm. Trong gian hẹp , mùi kim loại và mùi nước mưa rò từ kẽ cửa trộn thành một thứ lạnh buốt ở sống mũi. Cô nhắm mắt ba giây – một thói quen học – để ngắt mạch suy nghĩ đang chạy quá nhanh. Khi mở mắt, cánh cửa rít mở. Sảnh vắng, chỉ còn tiếng bảo vệ kênh tivi. Cô thẳng, dừng ở dãy kính thành phố như hôm.

Điện thoại rung trong tay khi chạm bậc thềm. Không email. Chỉ là một tin nhắn ngắn, tên gửi quá quen thuộc như một biển hiệu sáng giữa đêm:

“Cô vẫn tin chứ?”

Ngón tay cô đặt lên màn hình, gõ. Bên , lẽ cũng là một đang đèn, chờ một từ khóa mở một cánh cửa. điều đáng sợ nhất của cánh cửa là đôi khi nó cần một chìa khóa khác, đúc từ chữ.

Cô tắt màn hình. Gió lùa cổ áo, lớp vải mỏng áp sát da. Trong đầu, con im , nhường chỗ cho một trống lặng. Có những trống để cho khác điền; chúng để cho thời gian lên men.

Phía đông, trời xé một đường sáng trắng. Tiếng sấm nện trung, nặng và thấp. Cô kéo cao cổ áo, bước màn mưa đầu tiên. Đêm đổ xuống như một tấm rèm dày. Trên bảng điều khiển vô hình của những thói quen, 19:45 trôi qua – đầu tiên tệp đính kèm nào gửi.

Một cơn bão đang dựng ở rìa thành phố. Không ai nó sẽ cuốn món đồ nào : biển hiệu, mái tôn, một thói quen từng tưởng như thể vỡ.

— HẾT CHƯƠNG 11 —

Loading...