Hồng Nhan Bất Thọ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:52:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật vui khi tiếp tục dịch truyện cho bạn! Đây là bản dịch thuần Việt, giữ văn phong cổ, hạn chế tối đa Hán Việt cho đoạn tiếp theo:

⛰️ Quân Tử Cốc

Quân Tử Cốc, phàm là trong võ lâm đều , đó là địa phận của nhà họ Quân, gia tộc thần y tài y thuật bậc nhất thiên hạ. Đời đời đều sinh quân tử với phẩm hạnh thanh cao đúng như tên gọi, họ xa lánh cõi trần, chẳng màng thế sự, nhưng ôm giữ lòng nhân từ và trượng nghĩa để cứu chữa đời. Chẳng những , tuyệt kỹ gia truyền “Thiên Vũ Châm” của nhà họ Quân càng lẫy lừng khắp võ lâm. Cho đến nay, từng ai thể mạng thoát khỏi chiêu thức “Lê Hoa Mạn Khai” . Vì thế, đời yêu mến phần kính sợ. Quân Tử Cốc tựa như một thánh địa, chẳng ai dám tự tiện đặt chân , nhưng phàm là thương bệnh nhân thì tự do.

Mùa xuân, là lúc trăm hoa đua nở, trong Quân Tử Cốc cũng là một cảnh tượng vạn tía nghìn hồng. Đào đỏ, lý trắng, thược d.ư.ợ.c tím, sen biếc điểm tô nên một vẻ tươi tắn rực rỡ. Thêm đó, những nhà tre lầu gỗ, cầu treo, suối nhỏ khiến nơi đây quả là một chốn đào nguyên ngoài cõi tục.

“Công tử, thư ạ.”

Giọng trong trẻo cất lên cùng lúc với cánh cửa gỗ mộc mạc đẩy . Trước bàn sách kê sát cửa sổ, một vị công tử trẻ tuổi đang chăm chú sách.

“Thư từ đến?” Công tử chẳng rời mắt khỏi sách, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

“Từ Hồng Nhan Các đến ạ.” Thư đồng Thanh Hàm mười sáu, mười bảy tuổi, lanh lợi, cung kính dâng bức thư lên mặt công tử.

“Hồng Nhan Các?” Vị công tử cuối cùng cũng ngẩng đầu. Cặp mày đoan chính khẽ nhướng lên, ánh mắt lá thư màu hồng nhạt thoang thoảng mùi hương thơm dịu trong tay thư đồng, dời sang khuôn mặt ẩn chứa nụ của Thanh Hàm, : “Nàng sắp cưới chồng nữa ?”

“Đây là thư của công tử, Thanh Hàm nào dám tự tiện bóc xem.” Thư đồng Thanh Hàm dâng thư gần hơn một chút, gần đến mức công tử thể thấy rõ bông hoa đào màu xanh đen vẽ bằng chì kẻ mày phong thư.

“Nàng gửi thư đến chẳng qua cũng vì chuyện .” Công tử cầm lấy thư, bóc xem ngay. Khi đến cuối, đỉnh lông mày khẽ nhíu .

Thanh Hàm bên cạnh thấy công tử khi thư, thần sắc khác lạ mà chẳng nửa lời bèn hỏi: “Công tử, Hồng Nhan cô nương gì ạ? Thật sự sắp cưới chồng nữa ?”

Công tử lời Thanh Hàm, khóe miệng co giật một hồi, ngước mắt : “Đã lấy bốn đời chồng, bốn góa phụ... còn là cô nương nữa ?”

Thanh Hàm thè lưỡi, : “Hôm nay gọi là Tô phu nhân, mai mốt e rằng gọi là Mộ phu nhân, chỉ gọi Hồng Nhan cô nương là chắc chắn chẳng sai thôi ạ.”

“Lanh mồm!” Công tử trách nhẹ một tiếng.

“Công tử, thư của Hồng Nhan cô nương là về chuyện cưới gả còn chuyện gì khác ạ?” Thanh Hàm gặng hỏi, đôi mắt đầy vẻ mong chờ công tử.

“Hừ, khỏi Cốc .” Công tử khẽ hừ một tiếng, quẳng lá thư lên bàn, thốt hai chữ vẻ lạnh nhạt: “Cưới gả.”

“Ôi, công tử khi nào khởi hành ạ?” Thanh Hàm lòng nở hoa, cuối cùng thể khỏi Cốc , thể thấy thế giới hoa lệ bên ngoài! Đương nhiên, điều quan trọng hơn là thể gặp Hồng Nhan cô nương!

Mặt công tử lạnh , : “Ta cần gì ? Nàng đầu cưới , cái lễ xem bốn , hết tình thế giao !”

“Ê?” Thanh Hàm nghi hoặc công tử nhà , giận ?

“Lấy bốn đời chồng, bốn góa phụ...” Công tử chằm chằm lá thư bàn, đỉnh lông mày đoan chính giật giật như co rút. “Thế mà còn dám lấy nữa! Tiết hạnh, phụ đức... đàn bà quả thật là...”

“Phụt!”

Công tử đang định hướng lá thư lời chính nghĩa thì Thanh Hàm chẳng nể nang mà khẩy thành tiếng.

“Thanh Hàm!” Công tử nghiến răng thư đồng của .

Thanh Hàm cố nhịn , hai má đau ê ẩm vì nín. “Công tử, ngài đem đạo đức văn chương giảng cho Hồng Nhan cô nương, còn chẳng bằng đàn gảy tai trâu, ít con trâu còn chẳng cợt ngài.”

Công tử , khuôn mặt như mão ngọc liền đỏ bừng, trắng bệch, xanh xám, tím tái, đủ sắc màu sặc sỡ.

“Nếu công tử thì Hồng Nhan cô nương sẽ thất vọng, đau lòng lắm.” Thanh Hàm vội vàng một câu ấm áp để hạ hỏa khi công tử nổi giận. “Phải rằng, từ khi Hách lão gia qua đời, cô nương luôn xem ngài là duy nhất của . Nếu , mỗi cưới cô nương đều tự tay gửi thư mời ngài chứ. Chẳng vì cái tình nghĩa lớn lên cùng từ nhỏ ? Di ngôn của hai lão gia lúc lâm chung đều là mong ngài và cô nương thương yêu , hòa thuận mà ở bên , để tiếp nối cái tình sinh tử của hai họ đó ạ.”

Theo công tử mười năm , thể cái ân oán giữa và Hồng Nhan cô nương chứ. Thật cũng chẳng ân oán gì to tát, chỉ là Hồng Nhan cô nương tính tình phóng túng, xem lễ phép như chẳng gì. Còn công tử bản tính đoan chính, chẳng dung thứ nửa phần hành vi vấy bẩn đạo lý, tổn hại đức hạnh. Vì thế, từ nhỏ hai chẳng thuận mắt , gặp là tranh cãi hoặc là đấu võ mồm, chẳng nào yên , hòa thuận. Trớ trêu , hai vị lão gia kết nghĩa, tình nghĩa chẳng hề tầm thường. Họ thường xuyên mang gia đình qua , khiến hai dù chẳng thuận mắt cũng chẳng thể tránh mặt một thời gian. Dù chẳng thuận mắt nhưng trong lòng vẫn thiết hơn thường. Hơn nữa, lão gia và phu nhân mất sớm, công tử khi còn là trẻ thơ, Hách lão gia đón về Thương Vân Sơn Trang nuôi nấng như con ruột. Sau Hách lão gia cũng mất, công tử và cô nương nương tựa mà sống. Dù bản tính hai hợp, nhưng phận trói buộc họ với thành .

“Thanh Hàm, chẳng trách nàng thương ngươi đến thế, cái miệng ăn như ngươi chẳng là thứ nàng ưa thích nhất .” Trên mặt công tử nở nụ nhạt, nhưng trong đôi mắt chấm sơn chẳng chút ý nào. “Chỉ là lúc cha mất ngươi Quân Tử Cốc mà, cái di ngôn chẳng lẽ ngươi từ điện Diêm Vương?”

“Hì, công tử, đây chẳng là do thường ngày chú Tam Điền họ nhiều .” Thanh Hàm hì hì, mặt đầy vẻ lành.

“Hừ, thấy ngươi cứ ở Hồng Nhan Các , đừng về Quân Tử Cốc nữa!” Công tử lạnh lùng hừ một tiếng.

Thanh Hàm càng toe toét, quả nhiên là sẽ .

“Công tử định khi nào khởi hành ạ?”

“Ngày mai.” Công tử gọn hai chữ cầm sách lên .

“Vậy Thanh Hàm sắp xếp hành lý ngay đây.” Thanh Hàm vội vã rút lui, đến bên cửa hỏi thêm một câu: “Công tử, cần chuẩn ‘Bích Lạc Thảo’ ạ?”

Bàn tay công tử đang lật sách khựng . Một lúc mới khẽ : “Mang theo một cây .”

“Vâng ạ.” Thanh Hàm đóng cửa, bước chân nhanh nhẹn rời . Vừa nghĩ: Công tử đúng là khẩu xà tâm phật, rõ ràng là quan tâm đến Hồng Nhan cô nương, nếu mỗi cô nương cưới, cam lòng đem linh d.ư.ợ.c “Bích Lạc Thảo” ngàn vàng khó kiếm, thể cải tử sinh quà tặng cho chồng cô nương chứ. Thế mà cứ gặp mặt là chỉ trích hoặc là chê bai, chẳng chịu một lời dễ . Thật khó cho trong giang hồ vẫn ca ngợi là “Chi Lan Ngọc Thụ, Khiêm Nhã Quân Tử” (cây chi, cây lan, ngọc ngà cao quý, quân tử khiêm tốn, nho nhã). Đứng cô nương, công tử nào khiêm nhường gì!

Khi sự yên tĩnh trở trong phòng, ánh mắt công tử liếc lá thư màu hồng nhạt. Cơn gió xuân vô tư từ ngoài cửa sổ thổi , lá thư khẽ rung động, tựa như nụ nhạt của .

Đưa tay nhặt lấy lá thư, bông hoa đào màu xanh đen, thở dài thườn thượt: “Quân Bất Thọ kiếp gây nghiệt, kiếp mới quen ngươi!”

Nói đoạn, ý giận bỗng nổi lên, ném lá thư xuống bàn, chỉ bông hoa đào, như thể chỉ , hằn học : “Họa thủy! Họa thủy! Ngươi rốt cuộc còn hại bao nhiêu nữa?!”

Hoa Châu từ xưa đến nay là kinh đô phồn hoa, cũng là nơi nổi tiếng sản sinh mỹ nhân. Từ Thuần Nhiên hoàng hậu nghiêng đổ Triều Hi Đế trong thời loạn Tịch Trạch sơ niên, đến Tiêu Huyền tài trí hơn , khiến hùng thiên hạ ngả nghiêng năm Hựu Huyền, đến Đông Vị Minh khuynh quốc mà chẳng thèm để tâm, một chôn ở Lê Hoa Trũng năm Anh Hoa. Tất cả đều là mỹ nhân tuyệt sắc, nhan sắc hơn cả chín tầng trời, và đều sinh ở Hoa Châu. Vì , điều mà Hoa Châu tự hào nhất là sự giàu bậc nhất triều đình, mà là nơi đây sinh nhiều mỹ nhân lừng danh đến thế.

Chỉ là những mỹ nhân đó tuy nhưng là hoa vàng ngày cũ, tan cát bụi. Người đời nay chỉ thể thở than khi ôn chuyện xưa, chẳng thể khiến động lòng say đắm, quả là điều đáng tiếc. May mắn , nay Hoa Châu xuất hiện một . Khi nhắc đến, chẳng ai là mê mẩn đến mức chẳng trời đất, chẳng đêm ngày!

> Đông Thành Thủy Tiên kiều,

> Bắc Thành Tường Vi diễm.

> Nam Thành Bách Hợp thanh,

> Tây Thành Mẫu Đơn rực.

> Hoa sắc đầy thành tươi,

> Chẳng bằng một Hồng Nhan.

Bài ca d.a.o , ngay cả những đứa trẻ ba tuổi đường phố Hoa Châu cũng mở miệng là hát . Bắt một đứa trẻ hỏi: “Cháu hát gì đấy?” Đứa bé sẽ khúc khích với bạn: “Hách Hồng Nhan trong Hồng Nhan Các, Hồng Nhan là mù đấy!”

Hách Hồng Nhan trong Hồng Nhan Các, cả Hoa Châu, , cả thiên hạ, ai mà chẳng ?

Phải rằng, trăm hoa trong thành , dù kiều diễm, mềm mại đến , cũng chẳng bằng nụ tấm rèm châu của Hồng Nhan Các.

Hồng Nhan Các là nơi Hách Hồng Nhan ở. Hách Hồng Nhan là mỹ nhân câu hồn đoạt phách hình bóng!

Người đời như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-nhan-bat-tho/chuong-2.html.]

Hách Hồng Nhan khiến đời chú ý như , ngoài nhan sắc tuyệt thế , điều khiến bàn tán nhiều nhất chính là việc nàng tái giá đến bốn .

Phàm là mỹ nhân, luôn nhiều kẻ tự nhận hùng đến để “xứng đôi”. Huống hồ Hách Hồng Nhan là tuyệt sắc vô song, nổi danh thiên hạ như thế. Vì , từ khi nàng mười tuổi cùng cha là Hách Thương Vân tình cờ lộ diện tại Hội Võ Lâm ở Anh Sơn, những cầu hôn, mai mối mòn cả ngưỡng cửa của Thương Vân Sơn Trang. Chưa kể đến những quân tử cầu hiền chỉ vì một chiêm ngưỡng nhan sắc nàng mà trèo tường chắn đường... Tóm là nhiều vô kể!

Chỉ là mặc cho những kẻ cầu hôn, mai mối khô cả lưỡi, Hách Thương Vân vẫn nhất định gật đầu. Mấy năm đầu còn lấy cớ tuổi nhỏ để từ chối, nhưng đến khi Hách Hồng Nhan cập kê (đủ tuổi lấy chồng), Hách Thương Vân vẫn chịu gả con gái cho bất cứ nhà nào, khiến vô trai ngày đêm thương nhớ, trằn trọc yên. Nghe phong thanh, Hách Thương Vân gả con gái cho con cháu của một gia đình thế giao. Lập tức, tất cả những gia đình qua với nhà họ Hách, miễn là con trai tuổi tác tương đương, đều mang lễ vật thẳng lên Thương Vân Sơn Trang. Chỉ tiếc là còn nửa đường thì tin Hách Thương Vân tạ thế, như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, dập tắt hết sự nhiệt tình của . Vẫn kẻ còn nuôi hy vọng, tưởng là tin đồn sai, nhưng đến Thương Vân Sơn Trang thấy cờ trắng bay phấp phới thì cũng đành đầu về.

Thọ tang ba năm, thì chờ ba năm . Dù lúc đó Hách Hồng Nhan vẫn là giai nhân tuổi mười tám đôi mươi.

Chỉ tiếc là tất cả đều đoán sai.

Một năm , tin vui từ Thương Vân Sơn Trang truyền : Hách Hồng Nhan sắp lấy chồng! Lấy Vân Quá Tận, Đảo chủ Đông Minh tính tình hào hiệp, phóng khoáng, đến như gió!

Lập tức, tất cả đều đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hận kịp thời khác cướp mất cơ hội!

Kế đến, tất cả đều c.h.ử.i rủa ngớt, mắng nàng là đứa con gái bất hiếu!

Hách Hồng Nhan đáp lời mắng c.h.ử.i của thiên hạ, còn dỗ dành tất cả những bậc trưởng bối, hiền giả đến khuyên can khỏi Sơn Trang, : “Ta tự tìm cho , ý hợp tình đầu, chẳng thẹn với lòng. Ta tự tìm cho cha rể quý, trọn đời nương tựa, suối vàng thể an ủi, bất hiếu ở !”

Sau đó, vui vẻ rạng rỡ, đường hoàng công khai, tưng bừng náo nhiệt lễ bái đường thành cùng Vân Quá Tận tại Hồng Nhan Các do xây dựng cho nàng.

Một lúc, lời c.h.ử.i rủa vẫn còn, nhưng cũng một câm nín.

Sau khi cưới, Hách Hồng Nhan và Vân Quá Tận ân ái vô cùng. Trên giang hồ, họ cùng hành hiệp trượng nghĩa như chim liền cánh bay lượn; ở nhà, họ múa kiếm tô mày, đàn ca hòa hợp, quả là khiến tiên lữ cũng ghen tị, khiến uyên ương cũng ngưỡng mộ.

Chỉ tiếc là cảnh chẳng bao giờ dài lâu. Những ngày hạnh phúc chỉ kéo dài đầy hai năm.

Khi lá phong rực lửa, Vân Quá Tận múa kiếm như rồng cho vợ xem. Giữa rừng lá đỏ và ánh kiếm như tuyết, từ từ gục xuống, và chẳng bao giờ tỉnh nữa.

Không bệnh tật, đau đớn, độc tố, thương tích, cứ thế bình yên .

Nghe , Hách Hồng Nhan chẳng hề rơi lệ.

Nghe , “Túy Hồng Nhan” trong Hồng Nhan Các cạn sạch chỉ một đêm. Đó là loại rượu do Vân Quá Tận đặc biệt ủ cho vợ yêu, tổng cộng chín mươi chín vò!

Nghe , Hách Hồng Nhan nửa năm dậy nổi.

Hồng Nhan Các một thời gian dài chẳng vang lên tiếng đàn sáo, ca hát, đùa.

vỗ tay reo mừng, thương xót nuối tiếc, thờ ơ bỏ mặc.

Tình sâu ý nặng như thế, đáng lẽ khó quên trọn đời.

Ngay khi nghĩ rằng Hách Hồng Nhan sẽ đau buồn khôn nguôi vì sự của Vân Quá Tận, lòng như tro tàn, trọn đời giữ tiết, thì Hồng Nhan Các vang lên tiếng trống kèn.

Hách Hồng Nhan tái giá! Lại còn gả cho Tô Đan Tâm, một thư sinh yếu ớt chẳng sức trói gà, nhưng dám cản kiệu vua sân rồng, dám mắng vua điện vàng! Một thư sinh hào hiệp dám liều mạng tru di cửu tộc chỉ để minh oan cho một ông lão ăn mày!

Mọi ngẩn ngơ, tin đồn sai chăng?

Mọi kinh ngạc, Tô Đan Tâm trung liệt, hào hiệp như , cưới một phụ nữ vô tình, bất hiếu đến thế?

Mọi c.h.ử.i rủa, xương cốt chồng cũ lạnh, hết tang mà mặc áo cưới. Hách Hồng Nhan chẳng những bất hiếu, thất tiết mà còn dâm đãng, vô liêm sỉ!

mặc cho bạn kinh ngạc, ngẩn ngơ c.h.ử.i rủa, khinh bỉ, Hách Hồng Nhan vẫn lấy chồng, Tô Đan Tâm vẫn cưới nàng.

Hồng Nhan Các vẫn một vẻ hỉ khí, lụa hồng đỏ rực, lồng đèn cung đình đỏ rực, chữ hỷ đỏ rực, cô dâu chú rể đỏ rực, và khách khứa đầy nhà vui vẻ.

Quân tử đáng lẽ chẳng thèm , nhưng bạn bè của Hách Hồng Nhan đa dạng đủ hạng hạ lưu, thượng lưu bao nhiêu. Bách tính, kẻ hèn kính phục Tô Đan Tâm chẳng thiếu gì.

Hách Hồng Nhan vẫn hạnh phúc.

Đấu thơ, cờ vây đấu trí, đó là tâm đầu ý hợp.

Vẽ tranh, du ngoạn sơn thủy, đó là tình ý nồng nàn.

Trời lẽ cũng sinh lòng ghen ghét, đập vỡ gương, tan nát trăng, ly tán uyên ương.

Vẫn bệnh tật, đau đớn, độc tố, thương tích, Tô Đan Tâm gục xuống bức tranh, bình thản . Bức tranh vẽ tuyệt thế hồng nhan còn mới chỉ vẽ một nửa.

Lập tức, đời bỗng câm lặng.

Lập tức, thế gian bỗng ồn ào dứt những lời...

Mỹ nhân rắn độc, mệnh khắc phu, chổi đầu thai...

Kẻ tầm thường luôn chẳng tránh khỏi những lời lẽ tục tằn .

Hách Hồng Nhan vẫn vui vẻ sống.

Nàng cầm ly rượu ngon như màu mây, khẽ nghiêng đầu, mắt phượng khẽ nhếch, tủm tỉm bạn: “Mỹ nhân, đương nhiên là Mỹ nhân!”

Ngón tay ngọc thon thả khẽ búng một cái: “Người c.h.ế.t chẳng oán hận, can gì đến ngươi!”

Ngửa cổ uống cạn rượu ngon, ném chiếc chén ngọc : “Mệnh cứng khắc đến ngươi ? Tự mua dây buộc , ch.ó c.ắ.n mèo, cút xa thôi!”

Lời lẽ châm chọc sắc lạnh như kim châm xương cốt. thoáng chốc, khuôn mặt tuyệt từ từ tiến đến gần, mắt phượng long lanh như sóng xuân lay động: “Hay là... ngươi cũng khắc thử một ?” Đôi môi đào khẽ mấp máy, nụ mê hồn như thiên ma, quỷ dị mà trong sáng, nở rộ. Lòng rung động, hồn siêu phách lạc, những quân tử đạo mạo lên tiếng dạy đời đều hốt hoảng bỏ chạy.

“Ha ha ha... Ha ha ha...”

Phía là tiếng phóng túng, mê hoặc, quyến rũ khiến ngoảnh đầu . Ngoảnh đầu là vạn kiếp bất phục!

Cho nên, việc Hách Hồng Nhan gả cho Mộ Hoa Tiêu “Một Kiếm Khuynh Cửu Châu” thì gì là lạ lùng . Anh hùng và mỹ nhân vốn xứng đôi mà.

Mộ Hoa Tiêu c.h.ế.t yểu? Quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh. Chỉ tiếp theo nào phúc ôm mỹ nhân nhất thiên hạ lòng?

Lạc Nhật Thương Minh? Lạc Thương Minh của Lạc Nhật Sơn Trang? Vị Lạc Thương Minh xưng là “Lạc Nhật Trích Tiên” ?!

Thậm chí thể khiến tiên nhân cũng động lòng phàm, xứng đáng là Hồng Nhan Khuynh Quốc!

Trích Tiên về tây? Quả nhiên là trời ghen với hồng nhan...

Nhìn Hồng Nhan Các cờ trắng hết treo lụa đỏ, Hách Hồng Nhan cưới hết đến khác, những tài giỏi bậc nhất lượt gục ngã...

Hách Hồng Nhan ...

Cái tên thốt từ miệng, là tiếng thở dài, lời c.h.ử.i rủa, sự ngưỡng mộ, ghen tị, kính phục, oán hận, si mê, khinh bỉ... Phức tạp đến thế, và cũng bất lực đến thế. Chỉ là nhai nhai cái tên , từ từ thốt từ miệng, từ từ hòa cùng rượu mạnh đổ lòng...

Hồng Nhan Họa Thủy, Khuynh Quốc Mỹ Nhân!

Từng xa xăm về tấm rèm châu màu đỏ thắm như mưa bụi trời giăng, mờ ảo bao phủ Hồng Nhan Các, và nghĩ như thế.

Loading...