Hồng Nhan Bất Thọ - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:46:55
Lượt xem: 7
“Trinh tĩnh thanh nhàn, giữ thẹn, là Đức của vợ hiền; chẳng càn bậy, lựa lời mà , đúng lúc thì thôi, là Lời của vợ hiền; ăn vận chỉnh tề, thể chẳng bợn nhơ, là Dung của vợ hiền; chuyên tâm dệt vải, chẳng xuề xòa, nấu nướng món ngon, đãi đằng khách quý, là Công của vợ hiền.”
Đoạn “Phụ hành” của Ban Chiêu ngâm vang, lời rõ ràng, đanh gọn, một luồng chính khí mạnh mẽ phả mặt. Chỉ là... những lời lẽ thốt từ một bé trai bảy tuổi, bằng một giọng còn non mềm của trẻ thơ, khiến cho uy nghiêm đều giảm nhiều phần. rõ ràng, ngâm lên đoạn chính khí ngời ngời chẳng hề nghĩ thế.
“Ngươi nhảy nhót như thỏ, hành vi vô phép, là vô Đức; ngươi ồn ào lắm điều, lời lẽ dối trá, là Lời chuẩn; ngươi để hoa cỏ dính tóc, áo quần chẳng che , là vô Dung; ngươi chẳng lo dệt vải, chẳng nấu nướng, giỡn vô độ, tiếp khách thất lễ, là vô Công! Một kẻ vô hành như thế, quyết chẳng thèm cưới vợ!”
Trong vườn, một bé trai bảy tuổi mặc áo vàng nhạt, mặt đầy vẻ nghiêm chỉnh, lòng đầy chính khí đang lớn tiếng răn dạy cô bé mặc áo đỏ cùng tuổi mặt.
Khi đang là đầu hạ, cái ấm áp của mùa xuân tan, cái nóng của mùa hạ tới, vẫn còn là cảnh cỏ dài oanh hót, hoa nở bướm bay, một vẻ rực rỡ.
Trong khu vườn bày biện lạ lùng mà tao nhã, các loại hoa đua nở rộ như lửa, tranh khoe sắc thắm, phô bày vẻ kiều diễm. Trong làn gió nhẹ, chúng đung đưa vẻ phong tình riêng. Giữa những chùm hoa rậm rạp là hai hài nhi như tạc từ phấn ngọc, đẽ gì sánh kịp. Nhìn từ xa, họ chẳng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ trong vườn tiên cõi trời.
Bé trai mặc áo vàng nhạt thẳng tắp, mái tóc đen như cánh quạ buộc gọn gàng bằng dải lụa cùng màu với áo, chẳng lấy một sợi xơ rối. Áo quần chỉnh tề mặc , sạch sẽ tinh tươm, chẳng một nếp nhăn. Cặp mày đen tuyền như một nét ngang ngay ngắn đính vầng trán đầy đặn. Đôi mắt như chấm sơn sáng rỡ, đầy thần thái. Mũi thẳng môi mỏng, quả là một đứa trẻ hình ngay ngắn, dung mạo đoan chính.
Còn cô bé mặc áo đỏ thì đang ôm gối giữa bụi hoa. Trên đầu, hai búi tóc tròn cài hai đóa hoa hồng phấn, đang quyến rũ hai cánh bướm trắng cứ quyến luyến chẳng rời. Bộ váy đỏ rực cô bé mặc theo một kiểu khá lạ. Phần tay áo rộng lẽ dài đến cổ tay cô bé cuộn lên tận bắp tay, dùng một dải lụa xanh buộc , trông tựa như một đóa hoa hình cái bát, để lộ hai cánh tay tròn mềm như ngó sen non. Còn chiếc váy dài tới gót chân thì cuộn lên nửa khúc, xếp thành viền lá sen, thêu thêm cánh hoa sen bằng sợi vàng kim. Gió nhẹ thổi qua, cô bé như đang giữa lá sen, hoa sen, chẳng khác nào tiểu tiên nữ giáng trần từ chín tầng trời.
“Tiểu Thọ ca ca giỏi thật nha! Mở miệng là thành chương thành câu luôn! Chắc chắn là vị Văn Tinh Quân xuống trần như trong truyện hát chăng? Sau nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên!” Cô bé với vẻ ngây thơ, đầy ngưỡng mộ, chỉ điều, trong đôi mắt tinh ranh là ý trêu chọc.
“Cha và cha ngươi là bạn chí , vì chúng là thế giao, ngươi thể gọi là ‘Quân Thế Huynh’, chứ nên gọi ‘Thọ ca ca’, như là trái lễ!” Bé trai sửa cách gọi của cô bé.
Cô bé xong, mở to đôi mắt vốn lớn, chằm chằm bé trai một lúc lâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh chợt co giật, cuối cùng bật rộ lên: “Ha ha ha... Quân - Thế - Huynh... ha ha...” Cô bé cố ý kéo dài giọng, gọi một cách nhõng nhẽo, dậy, chỉ bé trai và hát: “Tiểu Thọ, Tiểu Thọ, là bé ngốc! Tiểu Thú, Tiểu Thú, là cục ngốc bự...” Vừa hát, cô bé xoay vòng quanh bé trai. Hoa đầu đang nhảy múa, hoa áo đang rung rinh, đỏ đỏ xanh xanh, tựa như một đám hoa lớn đang xoay tròn. Trong vòng xoáy đó là đôi mắt trong veo mà lung linh quyến rũ như nước mùa xuân.
“Ta là Quân Bất Thọ! Chứ Tiểu Thọ!” Bé trai cuối cùng cũng hiểu . Khuôn mặt như ngọc bỗng ửng hồng, đó là thẹn mà là giận. “Ta lớn hơn ngươi, ngươi gọi là ... ngươi gọi là ‘Quân Thế Huynh’! Ngươi ! Hách Hồng Nhan!”
“Ha... Đồ ngốc dám dạy đời !” Cô bé dừng xoay, chỉ bé trai. “Lại còn học thuộc lời của con đàn bà ngu ngốc họ Ban ! Ngươi ghét mụ nhất ?! Tiểu Thọ ơi, ngươi tuổi còn nhỏ mà miệng đầy đạo đức văn chương, tư tưởng cổ hủ đến , lớn lên chắc chắn sẽ là ‘Kẻ Đáng Ghét’!”
“Ngươi...” Bé trai tức đến mức mắt đỏ hoe, nhưng giữ quân tử giữ lễ, chẳng thể mở miệng mắng tục, cũng chẳng thể động tay đ.á.n.h . Thế nhưng, nhất cử nhất động của cô bé đều khiến nóng gan thêm! Dù nhiều sách thánh hiền, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi. Nhịn suốt nửa ngày, khi đối diện với đôi mắt ranh mãnh của cô bé, cuối cùng thốt một câu: “Ngươi... ngươi nhỏ tuổi mà chẳng giữ phép tắc, lớn lên hành vi chắc chắn chẳng đoan chính, chắc chắn sẽ là... là ‘Hồng nhan họa thủy’!”
“Khà khà...” Cô bé duyên, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nhón lên, uốn cong như cánh lan, khẽ khàng ngoắc một cái. Dung mạo và hình cô bé đều nhỏ, nhưng nụ và cái ngoắc tay ẩn chứa nét mê hoặc. “Đồ ngốc, lớn lên là hồng nhan họa thủy! Cha là hồng nhan khuynh quốc! Đồ ngốc, ngươi khuynh quốc là gì ? Ý là sẽ xinh như tiên, dung mạo nghiêng đổ thiên hạ! Ta mới thèm gả cho cái đồ đáng ghét như ngươi. Ta, Hách Hồng Nhan, là mỹ nhân khuynh quốc, gả cho hùng cái thế!” Tiểu cô nương lớn tiếng tuyên bố. Nàng dang tay khẽ xoay một vòng, dải lụa xanh bung , ống tay áo rộng dài liền bung xòe, tựa như một cánh bướm yêu kiều giương đôi cánh sặc sỡ múa lượn giữa trăm hoa.
Bé trai cô bé như bướm, cũng lập tức lời hùng hồn: “Ta, Quân Bất Thọ, là của Quân Tử Cốc. Mẹ lớn lên nhất định sẽ như sách , ‘quân tử khiêm nhường, dịu dàng như ngọc’! Cho nên mới thèm lấy cái họa thủy vô phụ hạnh như ngươi vợ! Sau sẽ cưới thục nữ con nhà danh giá!”
Trên lầu cao, hai đàn ông tựa lan can quan sát khung cảnh trong vườn. Lời lẽ của hai đứa trẻ đương nhiên cũng lọt tai họ, cả hai đều khổ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-nhan-bat-tho/chuong-1.html.]
“Thọ nhi và Nhan nhi chẳng ưa như đúng là ngoài ý của chúng .” Người đàn ông gầy gò .
“Phải đó, cứ tưởng chúng nó là trẻ con nên sẽ nhanh chóng chơi đùa với , ai ngờ vẫn như đầu gặp mặt, chẳng thuận mắt chút nào.” Người đàn ông cao lớn vạm vỡ .
“Bản tính mà.” Người đàn ông gầy cặp trẻ con trong vườn, chút nuối tiếc. “Nhan nhi tuy nhỏ nhưng nhất định là tính tình phóng khoáng, chẳng câu nệ. Nếu là con trai thì hơn.”
“Ta thích cái tính của con bé.” Người đàn ông cao lớn vạm vỡ chẳng mấy bận tâm.
“Giống ngươi đó.” Người đàn ông gầy nhẹ. “Cái tính nghiêm chỉnh của Thọ nhi chẳng giống .”
“Giống ông ngoại nó.” Người đàn ông cao lớn cũng .
“Ừ.” Người đàn ông gầy gật đầu. “Nhìn chúng nó như , chuyện đính ước e là hoãn thôi.”
“Chỉ đành thế.” Người đàn ông cao lớn gật đầu. “Có lẽ lớn lên chúng nó sẽ thương mến cũng nên.” Tuy , nhưng cặp trẻ con trong vườn chẳng mắt, trong lòng chẳng hề chắc chắn.
Người đàn ông gầy khẽ thở dài lắc đầu, giọng chút u buồn: “Mẹ Thọ nhi mất sớm, mang cái , ngày nào đó sẽ bỏ nó . Ta vốn cho nó và Nhan nhi đính ước, để khi c.h.ế.t, thể danh chính ngôn thuận phó thác nó cho ngươi, khiến nó chẳng cô đơn...”
“Kinh Phi!” Người đàn ông cao lớn đột ngột cắt lời, đôi mắt hổ báo nghiêm nghị đàn ông gầy gò. “Đừng những lời như ! Dù ngươi còn mất, , Hách Thương Vân, vẫn coi Thọ nhi như con ruột!”
Người đàn ông gầy im lặng Hách Thương Vân. Lát , ông mỉm vô tư. Khuôn mặt xanh xao gầy gò liền như cánh hoa cúc nở bung, một vẻ dịu dàng, thanh thoát lặng lẽ hé lộ. “Quân Kinh Phi đời hai điều may mắn: một là gặp Liễu Mạch Tuyết vợ, hai là gặp Hách Thương Vân kết . Dù nửa đường Hoàng Tuyền cũng chẳng gì hối tiếc!”
“Kinh Phi...” Hách Thương Vân sinh tử của , lòng đau xót nhưng chẳng an ủi lời nào.
“Tình sâu chẳng lâu dài... Ta đặt tên con là ‘Bất Thọ’ chỉ là để răn dạy, mong nó đừng như và Mạch Tuyết. Uyên ương mất bạn, thể sống một ? Nếu nó đời chẳng bao giờ yêu, thì là điều may mắn...” Quân Kinh Phi đứa con Hách Hồng Nhan trêu chọc đến mức giận dữ trong vườn, lẩm bẩm.
“Tiểu Thọ, Tiểu Thọ, là bé ngốc! Đồ ngốc, đồ ngốc, chỉ phét! Nói phét, phét, xằng bậy...”
Trong vườn, Hách Hồng Nhan hát bài ca tự biên tự diễn của . Vừa hát, cô bé xoay vòng quanh Quân Bất Thọ, thỉnh thoảng thò tay kéo dây buộc tóc, vạt áo của , hoặc nhéo tai nhéo mũi. Chỉ cần cho tức giận, lớn tiếng là cô bé thắng, là cô bé vui.
Đó là chuyện khi Hách Hồng Nhan và Quân Bất Thọ lên bảy tuổi. Kể từ đầu gặp mặt, họ luôn đối xử với như thế, mãi mãi là răn dạy, tranh cãi, trêu chọc, cãi , giận hờn...
Mùa thu năm đó, khi cúc vàng nở rộ khắp vườn, Quân Kinh Phi đưa Quân Bất Thọ về Quân Tử Cốc.
Năm , giữa lúc tuyết rơi lất phất, Quân Kinh Phi mang theo nụ nhạt, thanh thản .