HÔN SẮC MÊ NGƯỜI - Chương 4 - Đồng ý cuộc hôn nhân này

Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:13:02
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sao hỏi ngược ? Rõ ràng là ở đây chẳng ai khác, cũng cần ứng phó với ai.

Hơn nữa, mỗi đàn ông Đồng Uyển Thư, ánh mắt đầy tính công kích, khiến thấy hoang mang.

Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, khóe miệng mềm mại gượng gạo nặn một nụ lịch sự nhưng miễn cưỡng: “Anh Tạ, xung quanh đây cũng chẳng chỗ nào đáng để dạo cả.”

Nói cách khác là tùy , quan tâm.

Tạ Quyến Hòa bình thản đề nghị: “Hay là… nhị tiểu thư đưa vườn hoa dạo một vòng cho tiêu cơm ?”

Đồng Uyển Thư cứ tưởng rõ ràng , với tinh tường như Tạ Quyến Hòa, lẽ nào hiểu ý?

Sao hiểu chứ? Không là cô dạo ?!

Trong lòng Đồng Uyển Thư chút bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm.

Câu của Tạ Quyến Hòa vang lên trong đầu cô và ý thức của cô dừng ở hai chữ “tiêu cơm”.

Ăn no quá ?

Đồng Uyển Thư nhớ bữa trưa, ít gắp thức ăn cho Tạ Quyến Hòa, cũng từ chối và ăn sạch hết.

Giờ bụng khó chịu ? Đáng đời! Anh đường từ chối ?!

Ánh mắt của Đồng Uyển Thư vô thức hạ xuống, dừng n.g.ự.c Tạ Quyến Hòa.

Chiếc sơ mi màu sẫm, cắt may vặn, ôm lấy vóc dáng hảo, mơ hồ thể thấy đường nét cơ bắp ẩn lớp vải.

Với xuất như Tạ Quyến Hòa, chắc cơ bụng săn chắc? Anh là kiểu đàn ông “mặc đồ thì gầy, cởi thì đầy cơ bắp” ?

Ánh mắt Đồng Uyển Thư cứ thế dừng nơi n.g.ự.c Tạ Quyến Hòa, theo bản năng men lên , cẩn thận bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của .

Đôi mắt Đồng Uyển Thư khẽ run lên, vội vàng né tránh. Cúi đầu xuống, đôi mắt Đồng Uyển Thư loạn nhịp, run rẩy.

Thật là hổ, lúc nãy cô chằm chằm như thế chứ! Biểu cảm của cô chắc lố quá nhỉ? Liệu ảnh hưởng đến hình tượng của cô !

Trong mắt khác, cô luôn là hình mẫu dịu dàng, đoan trang mà. Sao đàn ông kiểu đó , còn là lạ!

Đồng Uyển Thư âm thầm dằn vặt một lúc, từ tốn ngẩng đầu sang phía đối diện, ai ngờ một nữa chạm ánh sắc bén của Tạ Quyến Hòa.

Tim cô như hẫng một nhịp, hít mạnh một , vội vàng dời mắt , , hai má cô còn bắt đầu nóng lên !

Trong lòng Đồng Uyển Thư gào thét, Tạ Quyến Hòa còn cái gì nữa chứ! Anh ?!

Cho dù hành vi lúc nãy của cô phần thỏa đáng và thất lễ thật… thì cũng thể giả vờ như và thu ánh mắt như thể đang vạch trần ?

Chẳng lẽ cô cần sĩ diện ?

Chẳng vẫn đồn rằng, đàn ông nhà họ Tạ đều ga lăng, bao giờ mất mặt khác ?

Xem lời đồn sai , hoặc cũng thể là Tạ Quyến Hòa giống những đàn ông khác trong nhà họ Tạ.

Tạ Quyến Hòa rõ ràng đang khiến cô mất hết mặt mũi đó! Chẳng chút tinh ý nào cả, quá tệ, tệ hết sức!

May mà giữa họ chỉ là bộ cho lệ thôi, chứ nếu thật sự tiếp xúc lâu dài với đàn ông chắc chắn sẽ khiến cô bực c.h.ế.t mất!

Đồng Uyển Thư khẽ ho nhẹ mấy tiếng để xua sự ngượng ngùng: “Cũng… cũng thôi. mà, nếu Tạ lời đồn bên ngoài mà mong đợi gì thì e là sẽ thất vọng đấy. Sân vườn nhà chúng cũng gì đặc biệt .”

Thực , căn nhà của nhà họ Đồng là một khu nhà kiểu Trung Hoa rộng, chẳng khác nào một công viên du lịch.

Hồi đó, Dư Bội Trân mua căn nhà chính là để Đồng Uyển Thư tĩnh dưỡng. Phần lớn tiền viện trồng cây xanh để ngắm cảnh.

Mỗi mùa xuân là thời điểm Đồng Uyển Thư khổ sở nhất, do sự đổi thời tiết cộng với dị ứng phấn hoa. Để tránh rủi ro, Dư Bội Trân dứt khoát trồng hoa gì cả.

Lâu dần, ở Tô Thành lan truyền một lời đồn: “Cảnh Tô Hàng, sân vườn xem nhà họ Đồng.”

Vậy mà Tạ Quyến Hòa vẫn hề ý từ chối.

Anh ý gì chứ? Cái sân vườn mà cứ mãi! Chính cô còn thấy chán đây .

tỏ rõ tư tưởng của hứng thú đến mức , vẫn cứ ?

Tống Uyển Thư thầm thở dài thất vọng, tao nhã dậy, chỉ về cánh cửa phía bắc của phòng khách: “Anh Tạ, chúng hậu viện dạo một chút nhé.”

Hậu viện rộng rãi thoáng đãng, chứ tiền viện thì chẳng gì đáng xem cả.

“Được.” Tạ Quyến Hòa đáp, giọng nam trầm thấp và nhẹ nhàng.

Đồng Uyển Thư phía , nhưng Tạ Quyến Hòa gọi : “Nhị tiểu thư, tiết trời tuy nhưng vẫn gió.”

Tạ Quyến Hòa đưa cho cô một chiếc khăn choàng vai màu trắng.

Đó là chiếc khăn cô choàng buổi sáng tiện tay để giá treo áo ở hành lang. Tạ Quyến Hòa đúng là quan sát tỉ mỉ.

“Cảm, cảm ơn .”

Đồng Uyển Thư nhận lấy chiếc khăn choàng từ tay Tạ Quyến Hòa, khoác lên vai, cảm thấy tự nhiên lắm. Trong lòng thầm lẩm bẩm, rõ gió lớn mà còn dạo. Thôi, lát nữa cô sẽ thẳng với , khi mục đích rủ cô hậu viện cũng là để tiện chuyện riêng.

Đồng Uyển Thư dẫn Tạ Quyến Hòa chậm rãi dạo quanh gần một tiếng mới hết vườn cây ở hậu viện. Cô như một hướng dẫn viên, giới thiệu sơ qua về khu vườn nhà , nào là đá từ mang về, cây chuyển từ nơi nào tới, họa tiết chạm khắc cổng vườn mang ý nghĩa gì, v.v…

Phần lớn đều là những lời giới thiệu khách quan, trang trọng, mang nhiều cảm xúc.

Tạ Quyến Hòa mỗi đều phối hợp đáp , dường như nghiêm túc lắng lời giới thiệu của Đồng Uyển Thư.

Suốt đoạn đường thêm cuộc trò chuyện nào khác. Đồng Uyển Thư bao hỏi Tạ Quyến Hòa rốt cuộc hôm nay tới nhà cô để gì, nhưng suy nghĩ trăn trở mãi trong lòng, cuối cùng vẫn .

Người đàn ông thật quá kiệm lời. Cô đoán suy nghĩ của , cũng chẳng nên bắt chuyện từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-sac-me-nguoi/chuong-4-dong-y-cuoc-hon-nhan-nay.html.]

Đồng Uyển Thư khẽ thở dài, bước qua cổng vòm, tay đặt nhẹ lên mép cổng, bóp bóp bắp chân đến cổ chân.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa thoáng chốc dừng ở cổ chân của Đồng Uyển Thư, mở lời: “Nhị tiểu thư, chúng phía nghỉ một lát .”

“Được.” Cuối cùng thì cũng thấy mệt ? Đi dạo thêm chút nữa là chân cô coi như tàn phế mất.

Phía một cái đình hóng mát, bên là ao nước nuôi nhiều cá cảnh.

Đồng Uyển Thư thường ở đó để cho cá ăn. Bầy cá cảnh đó quen thuộc với cô, thấy cô đến liền đồng loạt bơi , đợi chủ nhân cho ăn.

Đồng Uyển Thư khẽ , lấy thức ăn cho cá từ chiếc kệ nhỏ bên cạnh, nửa nghiêng ghế trong lầu, tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nhón lấy từng chút thức ăn trong chiếc bát ngọc trắng, từ tốn thả xuống cho cá ăn. Đàn cá chen tranh giành từng chút thức ăn rải xuống.

Dưới ánh nắng dịu dàng, nụ của Đồng Uyển Thư càng thêm rạng rỡ, tựa như một mỹ nhân bước từ bức tranh cổ.

Từng cái chau mày, từng nụ của cô gái xinh dần dần in sâu trong đáy mắt của Tạ Quyến Hòa. Ánh mắt sâu thẳm của dần trở nên thâm trầm.

Mãi đến khi giúp việc trong nhà đem chiều và hoa quả tới, Tạ Quyến Hòa mới rời mắt khỏi cô.

Tạ Quyến Hòa bình thản , dù cố gắng che giấu , nhưng gương mặt cương nghị tuấn tú vẫn giấu vẻ lúng túng.

May mà ở đây ai để ý quá kỹ. Nếu tam thiếu gia nhà họ Tạ mà ở đây, chắc chắn dịp trêu chọc một trận.

Cô giúp việc sắp xếp xong khay trái cây và chiều, cung kính mỉm : “Mời Tạ dùng . Mời nhị tiểu thư.”

“Cảm ơn dì.”

Đồng Uyển Thư lên tiếng cảm ơn giúp việc, hỏi thêm: “Dì Vinh, bố cháu khám sức khỏe xong ạ?”

“Khám xong ạ, thưa nhị tiểu thư. Cô cứ yên tâm chủ tịch Đồng cả.”

Dì Vinh mỉm trả lời, ánh mắt lén qua giữa Tạ Quyến Hòa và Đồng Uyển Thư, khóe miệng còn vương một nụ mang chút ý trêu ghẹo hề che giấu, mới rời .

Đồng Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm, tình trạng phổi của cha là điều mà cả nhà cô lo lắng nhất.

Cô đặt bát thức ăn cho cá xuống, lúc một tờ khăn giấy ướt đưa tới mặt.

Đồng Uyển Thư ngẩng đầu lên, nữa chạm ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa, cô vội vã dời mắt như ai bắt quả tang, mặt thoáng lên nét bối rối.

luống cuống nhận lấy tờ khăn giấy từ tay Tạ Quyến Hòa, nhẹ giọng lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Lúc nhận lấy tờ khăn giấy, ánh mắt của Đồng Uyển Thư dừng các ngón tay của Tạ Quyến Hòa.

Ngón tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, giống kiểu bàn tay nam chính trong những bộ tiểu thuyết mà cô yêu thích, đến lạ.

Chỉ là, các đốt ngón tay và mu bàn tay của Tạ Quyến Hòa những vết sẹo nhỏ, thậm chí còn những nếp nhăn mờ do từng tê cóng để .

Không giống những công t.ử nhà giàu con cháu nhà danh gia vọng tộc mà cô từng gặp, tay ai nấy đều trắng trẻo, mềm mại.

Khi Tạ Quyến Hòa rút tay về, Đồng Uyển Thư cũng rời mắt luôn.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lau từng ngón tay bằng khăn giấy, đó mím môi, cố tìm lời bắt chuyện: “Anh Tạ ăn chút trái cây ?”

Tạ Quyến Hòa vốn ít khi chủ động chuyện, thành đề tài nào để mở lời.

Suốt hơn một tiếng , Đồng Uyển Thư luôn trong trạng thái căng cứng, còn mệt hơn cả lúc điêu khắc thủ công một món trang sức trong một tiếng đồng hồ.

*

Dì Vinh mang trái cây bước trong nhà.

Dưới ánh đèn phòng khách, Dư Bội Trân đang ghế salon liền dậy hỏi: “Dì Vinh, vẫn dạo xong ?”

Dì Vinh tươi đáp: “Chắc sắp ạ, lúc nãy thấy hai đang nghỉ ngơi trong mái đình ở hậu viện.”

Sắc mặt tươi tắn của Dư Bội Trân trầm xuống: “Trời lạnh thế , còn ngoài mái đình .”

Từ phòng bước , Đồng Kính Thường cầm tách chen lời: “Người trẻ yếu ớt như , với ngoài trời vẫn nắng mà.”

Dư Bội Trân liếc Đồng Kính Thường một cái, sang hỏi dì Vinh: “Dì Vinh, hai đứa nó ở bên thế nào?”

Dì Vinh mỉm : “Thưa phu nhân, thấy Tạ tuy ngoài mặt vẻ lạnh lùng, nhưng thật tinh tế. Lúc đem trái cây , thấy Đồng Đồng đang cho cá ăn. Vừa đặt bát thức ăn cho cá xuống, Tạ lập tức đưa khăn giấy ướt cho cô hai lau tay. Phu nhân yên tâm, Đồng Đồng sẽ nhiễm lạnh , còn khoác khăn choàng nữa cơ, do Tạ cầm theo khi ngoài đấy ạ.”

Dư Bội Trân khẽ nở nụ : “Cái Tạ Quyến Hòa đó, ngoài thì như tảng băng , ngờ tinh tế như thế.”

Dì Vinh thêm: “Phu nhân, thật lòng nhé, bà già xa gần, cũng thấy hai họ đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi lứa.”

Ánh mắt Dư Bội Trân chuyển sang Đồng Kính Thường, giọng mất kiên nhẫn: “Suốt ngày chỉ uống uống , ông thể suy nghĩ chút chuyện nghiêm túc ? Ông xem, Tạ Quyến Hòa tới nhà rốt cuộc là ý gì?”

Lại còn mang theo bao nhiêu quà cáp đắt tiền như thế.

Đồng Kính Thường nhấp vài ngụm , lý lẽ đầy mà đáp : “ bỏ t.h.u.ố.c lá , giờ ngay cả mà bà cũng cho uống, thế còn lý lẽ gì nữa ?”

Dư Bội Trân tức giận hơn: “Muốn đòi lý lẽ thì ông lên trời mà đòi! thèm quản nữa, ông mà hỏng chuyện, sẽ lĩnh hết tài sản dẫn theo ba cô con gái của sống một cuộc sống sung sướng, tiêu xài thì tiêu xài!”

“……”

Đồng Kính Thường hít sâu một , đổi chủ đề, sang chuyện bọn trẻ: “Người đến đây hai , bà tưởng Tạ Quyến Hòa rảnh rỗi việc gì chắc? Bà còn ý gì ?”

Sao bà thể hiểu chứ. Chẳng qua là tiện miệng hỏi thôi. Dư Bội Trân hít sâu một : “Ông nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Đồng Kính Thường trầm xuống, giọng mang chút cảm khái: “Tạ Quyến Hòa là xuất sắc nhiều mặt, nếu Đồng Đồng ở bên , cũng yên tâm. Cứ để hai đứa chúng nó thử tìm hiểu xem .”

Dư Bội Trân cuống lên: “Lão Đồng, ý ông là ông định đồng ý chuyện hôn sự của Đồng Đồng đấy ? cho ông , hôn sự của con gái lớn đó, ông với con bé giấu diếm cho , âm thầm đồng ý với nhà trai nên can thiệp . Giờ đến lượt con gái thứ, ông đừng mà cố chấp quyết định vội vàng! Nếu ông còn cố ý liều, nhất định để yên cho ông !”

Dù Tạ Quyến Hòa đến nữa, cũng cân nhắc cẩn thận.

Không thể để như hôn sự của con gái lớn, chỉ một câu đồng ý là gả con luôn .

Hôn nhân của con gái lớn vẫn luôn là một nút thắt trong lòng bà. Mỗi khi đêm khuya, bà đều trằn trọc khó ngủ khi nghĩ tới chuyện khi đó, quá qua loa.

Loading...