HÔN NHÂN KỲ LẠ - Chương 6 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:44:43
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Tôi quay đầu, nhìn mấy gã đàn ông lén lút định chuồn. 

 

Bọn họ giật mình hoảng sợ, quyết làm tới cùng, hất đổ nến trên bàn cúng, mặc kệ sống ch//ết của người khác co giò bỏ chạy. 

 

Tôi không cản bọn họ, vì Trình Thành đang cầu xin tôi. 

 

"Cô giúp tôi, cứu ba mẹ tôi ra ngoài." 

 

"Họ vì tôi, bị người trong vòng mười dặm chửi rủa cả chục năm trời, mới bất đắc dĩ ép tôi kết hôn." 

 

"Là tôi bất hiếu, chỉ vì không muốn kết hôn, nên mới nông nổi nhảy sông." 

 

"Họ không sai, sai là ở tôi." 

 

Lửa trong chốc lát bùng lên ngút trời. Tôi một tay xách mẹ cậu ấy, một tay xách ba cậu. 

 

Lúc gần đến cửa, quay đầu hỏi cậu: "Có cần tôi giúp cậu đồ sát cả làng không?" 

 

Anh ta oán khí không đủ, không thể báo thù. 

 

Trình Thành cười khổ lắc đầu. "Không cần thiết đâu, bịt được miệng lưỡi của họ, cũng không bịt được miệng lưỡi của cả thế giới. 

 

"Là tôi quá yếu đuối, không chống chọi nổi với lời đàm tiếu của thiên hạ." 

 

Tôi không nói thêm gì, bước ra khỏi cửa nhưng lại nghe cậu ấy hỏi: "Chị ơi, chị thật sự là đồng tính luyến ái à?" 

 

Tôi lắc đầu. "Tôi chỉ là không thích đàn ông." 

 

Cậu ấy cười nói: "Tôi cũng không phải đâu, tôi chỉ là thích những cô gái mạnh mẽ hơn tôi. 

 

"Tôi hy vọng cô ấy có thể ôm tôi vào lòng, yêu thương cưng chiều tôi. 

 

"Rất biến thái đúng không?" 

 

Có gì biến thái đâu? Kẻ biến thái, thường không ch//ết sớm. Bọn họ sẽ khiến người khác ch//ết sớm, ví dụ như ba mẹ tôi, em trai tôi và anh em của hắn. 

 

Em trai tôi trước khi chạy, bị tôi vô ý giẫm gãy chân, khó khăn bò ra ngoài khóc lóc cầu xin tôi. 

 

"Chị ơi, cứu em! Em sẽ chuộc tội, cúng bái hương khói cho chị, cũng sẽ báo thù cho chị." 

 

Tôi ném ba mẹ Trình Thành vào chỗ an toàn, quay đầu trơ mắt nhìn nó bị thiêu đến kêu gào thảm thiết. 

 

Lúc này, Lưu Tiên Cô dẫn theo một đạo sĩ đến. Thấy lửa cháy ngút trời, vội vàng cứu Vương Diệu Tổ ra, đ.ấ.m n.g.ự.c than vãn. 

 

"Tôi chỉ rời đi có hai tiếng đồng hồ, sao lại thành ra thế này rồi!

 

"Đạo trưởng, ông mau nghĩ cách đi, siêu độ cho hai đứa trẻ đáng thương này đi." 

 

Đạo trưởng hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, giơ tay rút từ sau lưng ra một khúc gỗ bị sét đánh. 

 

"Không siêu độ được, nữ qu//ỷ này phạm phải sát nghiệp quá lớn, phải trừ khử ngay lập tức!" 

 

Lưu Tiên Cô không cản được, gấp đến nỗi xoay vòng vòng. 

 

"Không có cách nào khiến cô ấy hướng thiện, bù đắp tội nghiệt của cô ấy sao?" 

 

"Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào vô duyên vô cớ biến thành lệ qu//ỷ? Đều là bị ép cả!" 

 

Đạo trưởng không nghe, nhất quyết muốn gi3t tôi. 

 

"Lòng dạ đàn bà, trách sao ngươi Xuất Mã đã lâu mà không làm nên cơm nên cháo gì!" 

 

Tôi ở trong đống thi thể, hành động chậm chạp, đánh không lại hắn quay người chạy về phía đám lửa lớn. 

 

Trình Thành đột nhiên từ trong lửa bay ra, chắn trước mặt đạo sĩ, nói với bọn họ: "Chưa trải qua khổ của người khác, xin đừng khuyên người khác hướng thiện." 

 

Cậu ấy nói với tôi: "Chị ơi, chị cứ làm những gì chị muốn làm, chị giúp em, em cũng sẽ giúp chị." 

 

Lửa lớn như vậy, sưởi ấm thân xác lạnh lẽo của tôi, thiêu đốt tôi. 

 

Tôi hấp thụ tất cả oán khí phong ấn trong thi thể, hồn phách trở nên ngưng thực, nhanh chóng trốn khỏi nơi này đuổi theo đám người ở trại cải tạo đồng tính. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-nhan-ky-la/chuong-6-het.html.]

 

Tôi phải nhìn thấy chúng ch//ết.

 

15.

Bụng của đám người kia to một cách bất thường, luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ dị, dần dần, bọn họ không dám ra khỏi nhà nữa. 

 

Người nhà cũng bắt đầu ghét bỏ bọn họ, đuổi bọn họ ra khỏi nhà. Cuối cùng, bọn họ tụ tập trong trại cải tạo đồng tính, lại muốn hành hạ cái gọi là "bệnh nhân" để xả giận. 

 

Tôi sớm đã đoán được ý định của bọn họ, ở đây chờ thỏ. Phá hủy tất cả các cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, thả ra mười mấy thanh niên nam nữ. 

 

Bọn họ gầy trơ xương, ánh mắt đờ đẫn. Thấy cửa mở toang, cũng không biết phải phản ứng thế nào, cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào, rọi lên khuôn mặt của họ. Bọn họ cuối cùng cũng động đậy con ngươi, hoảng sợ nhào về phía cửa, sợ rằng đó là ảo giác. 

 

Sau đó, nhìn thấy đám đao phủ bụng phệ ngã gục ở sân trong, run rẩy dập đầu, cầu xin tôi trên không trung tha thứ. 

 

Không cần tôi động tay đám "bệnh nhân" gầy yếu này, vừa khóc vừa cười vừa phẫn nộ nhào vào bọn họ hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng, đ.ấ.m đá túi bụi, đánh đến cuối cùng bọn họ ôm bụng kêu gào. 

 

Thịt nát từ bên trong, bụng sắp vỡ rồi. Giống như quả bóng bay, phình to đến không thể phình to hơn được nữa. "Bốp" một tiếng, toàn bộ nổ tung. Ồ ạt tuôn ra một đống m.á.u đen hôi thối. Tôi ha ha cười lớn.

 

Tôi vỗ tay: "Đẻ rồi đẻ rồi, chúc mừng các người, đẻ ra một bụng toàn là nước bẩn." 

 

"Bệnh nhân" ôm nhau khóc rống lên, khóc cho tự do, khóc cho sự sống, khóc cho số phận không được yêu thương của họ. 

 

Khóc đủ rồi, đồng loạt hướng về phía tôi nói lời cảm ơn. 

 

"Chúng tôi đều đã nghe thấy giọng nói của cô." 

 

"Chúng tôi nhận ra cô." 

 

"Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi." 

 

Tôi không cười nổi nữa, lạnh lùng nói: "Tôi thà rằng các người không nhận ra tôi."

 

16.

Về nhà thu dọn thằng em, tôi phát hiện nó không có ở đó. 

 

Nghe người trong thôn nói, nó đi tìm mẹ ruột rồi. Mẹ ruột nó mười mấy năm trước đã tái giá, lấy một gã đàn ông nghiện rượu, bạo hành gia đình. 

 

Đến mẹ hắn còn không được chồng sau của bà ta đối xử tử tế huống chi là một người tàn tật như hắn? 

 

Tôi liền ở nhà chờ. Chưa đầy một tháng, Vương Diệu Tổ đã bị mẹ ruột đưa về, ném hắn xuống, bà ta không thèm ngoảnh đầu lại mà rời đi. 

 

Tôi hiện thân, thong thả nhìn hắn sống sót như thế nào. 

 

Hắn không nhìn tôi, hoàn toàn không có ý chí sống. 

 

Hắn nói với tôi: "Cô gi3t tôi đi." 

 

Tôi nhất định không, tôi không chỉ không gi3t nó, mà còn không cho nó t//ự s//át. 

 

C//ắt gâ//n tay và lư//ỡi nó, ném nó ra đường xin ăn. 

 

"Không phải mày thích ăn xin nhất sao? Tao cho mày toại nguyện." 

 

Người đi đường thấy nó đáng thương, mỗi ngày đều cho nó hai ba trăm ngàn. Nhưng nó không hề vui vẻ, không ăn gì cả tôi liền cưỡng ép đút cho nó. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Đáng tiếc, dù vậy, nó cũng không sống quá một năm. Tâm trạng con người không tốt, quả nhiên đoản thọ. Thật vô vị.

 

Tôi hóa thành lệ qu//ỷ, lang thang nhân gian mấy chục năm. Tình cờ nhớ đến Trình Thành, đến quê nhà cậu ấy xem thử. 

 

Người đi nhà trống, nhà cậu ấy được xây lại thành từ đường. Bên trong có hai bài vị, một của cậu ấy, một của tôi, đặt riêng lẻ, có chút liên quan, nhưng không phải quan hệ vợ chồng. 

 

Tôi trong lúc không hay biết, bị ba mẹ cậu ấy nhận làm con gái nuôi, nhưng hành động không hề bị cản trở. 

 

"Nhưng mà" tên không phải của tôi, nhưng di ảnh, là của tôi, là ảnh đăng ký khi tôi tham gia cuộc thi ở trường và đoạt giải. Là ảnh đang cười. 

 

Ngay khoảnh khắc đó, oán khí bỗng nhiên tan biến. 

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng mong cầu nhiều, chỉ cần người nhà một chút yêu thương và quan tâm tôi có thể tự hòa giải với bản thân. 

 

Nhưng đến cuối cùng, người cho tôi thiện ý, đều là người xa lạ.

 

-Hết-

 

Loading...