Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôm nay song tu ở Hợp Hoan Tông thành công không? - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-05-14 12:27:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, Tống Thanh Hòa và Giang Lâm xuất phát lúc giờ Dần. Suốt dọc đường đi, Giang Lâm luôn mang vẻ mặt nặng trĩu tâm sự. Khi thì hắn dừng lại chăm chú quan sát địa hình núi non xa xa, khi thì cúi đầu xem xét dấu vết trên mặt đất, đôi mày suốt từ đầu đến cuối vẫn không giãn ra chút nào.

 

Tống Thanh Hòa vốn muốn hỏi hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có kia thì lại nuốt lời vào trong. Hắn nghĩ, có lẽ là do sau khi đọc bút ký của Sở Minh Nhược, Giang Lâm đang cố suy luận ra đầu mối gì đó.

 

Khi mặt trời lên cao, bọn họ cuối cùng cũng quay trở lại khu vực đất băng dưới lòng đất mà họ từng chạy ra trước đó.

 

“Ngươi xem.” Giang Lâm chỉ vào địa hình núi, “Nơi này đích thực là chỗ ba đỉnh núi giao nhau.”

 

Tống Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn theo. Ba ngọn núi tại đây liền nhau thành dãy, nhìn từ trên cao xuống, giống như hình chữ “Nha” (丫). Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống tạo nên những mảng sáng tối đan xen giữa các ngọn núi. Giang Lâm tiếp tục bước về phía trước, dừng lại bên một bãi đá hỗn loạn.

 

“Nhị hơi nước lưu…” Giang Lâm khẽ lẩm bẩm.

 

Tống Thanh Hòa cũng đã trông thấy. Từ sườn núi cao chảy xuống một dòng suối tuyết, đến một chỗ bãi đá hỗn độn thì tách ra làm hai: một phần chảy ngầm xuống dưới một tảng đá lớn, phần còn lại tiếp tục xuôi dòng về phía trước.

 

“Là nơi này sao? Có cần dùng Tư Ngữ để liên lạc với Sở đạo hữu không?” Tống Thanh Hòa hỏi.

Nam Cung Tư Uyển

 

Giang Lâm trầm mặc trong chốc lát: “Vẫn chưa chắc chắn, chi bằng chúng ta tra xét trước cho rõ.” Hắn quay đầu nhìn Tống Thanh Hòa, “Lỡ như không phải, cũng tránh để hắn vất vả chạy đến vô ích.”

 

Lời này nghe rất có lý. Tống Thanh Hòa gật đầu: “Vậy chúng ta xuống dưới xem thử?”

 

Hai người đạp lên dòng suối, tiến vào dưới tảng đá lớn. Không gian lập tức mở rộng ra. Họ tiếp tục đi rất lâu mới đến gần thác nước từng thấy lần trước. Khác với lần trước, lần này họ đi chậm hơn, cẩn trọng quan sát khắp mọi nơi. Trong hang tối om, chỉ có phi vũ kiếm của Tống Thanh Hòa tỏa ra ánh sáng yếu ớt soi đường.

 

Không hiểu vì sao, Tống Thanh Hòa bất chợt nhớ lại mấy ngày trước, khi hắn cõng Giang Lâm bị thương chạy trốn trong hang này. Khi đó, cả thân thể Giang Lâm tựa vào hắn, gánh nặng mà thân thiết. Còn bây giờ… Tống Thanh Hòa len lén quay đầu nhìn Giang Lâm, lại thấy đối phương đang cau mày nhìn chằm chằm vào dòng nước, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Hòa, Giang Lâm lấy lại tinh thần, mỉm cười trấn an hắn. Nhưng Tống Thanh Hòa vẫn cảm thấy nụ cười ấy có chút gượng gạo.

 

“Đi xuống thôi.” Giang Lâm nói, sau đó chọn một chỗ thuận tiện rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Tống Thanh Hòa cũng nhắm mắt, lập tức theo sau.

 

Khi chân chạm đất lần nữa, Tống Thanh Hòa mới phát hiện ra một điểm kỳ lạ mà lần trước hắn chưa để ý. Phía trên thác nước vẫn là dòng nước bình thường, nhưng càng xuống hạ lưu, dòng sông lại dần phát ra ánh sáng u lam kỳ dị. Đó không phải ánh sáng tự nhiên của nước, mà như thể có thứ gì đó đang phát sáng dưới đáy.

 

Tiếng nước thác đổ rầm rầm hòa với ánh sáng xanh bất động dưới dòng sông, một động một tĩnh, đan xen tạo nên một bầu không khí quỷ dị khó tả.

 

Giang Lâm ánh mắt không rời khỏi dòng sông. Hắn đi rất chậm, đôi khi dừng lại nghỉ chân, đôi khi ngồi xổm xuống đất cẩn thận quan sát, như thể đang tìm kiếm một dấu vết nào đó.

 

“Địa tâm hàn tủy rốt cuộc là cái gì?” Tống Thanh Hòa lớn tiếng hỏi. Nhưng tiếng nói của hắn bị dòng nước trong vắt như một tấm màn sân khấu lớn, làm cho âm thanh của hắn trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tiếng vù vù trầm thấp. Giang Lâm rõ ràng không nghe thấy gì, Tống Thanh Hòa chỉ đành bỏ cuộc.

 

Đặt phi vũ kiếm phía trước, ánh sáng xanh lam của nó phát ra, chiếu sáng những tảng đá ướt lầy dưới chân. Tống Thanh Hòa không thể không đi chậm lại. Giang Lâm theo sát phía sau, lúc nào cũng sẵn sàng đỡ lấy hắn.

 

Bọn họ đi lâu, bờ sông từ từ rộng ra rồi lại hẹp lại. Tiếng thác nước vang dội rồi lại dần lắng xuống, tiếp theo lại có một thác nước khác phát ra tiếng nổ lớn. Dọc đường họ gặp phải vài ngã rẽ, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục đi dọc theo dòng sông. Hang động dường như không có điểm cuối, dòng nước cũng càng lúc càng mang màu xanh lam đậm, tiếng sóng vỗ vào bờ cũng dần dần nhỏ lại, hơi lạnh càng ngày càng nặng.

 

Bỗng nhiên, bên hông của Tống Thanh Hòa phát ra một tiếng vang thanh thúy, như tiếng ngọc vỡ. Đây là tín hiệu mà hắn đã tự nhắc nhở mình trước đó giờ Dậu, phải về rồi, để kịp thời liên lạc với Sở Minh Quân vào giờ Tuất.

 

“Đến giờ rồi.” Tống Thanh Hòa dừng bước, “Chúng ta có nên quay lại tìm Sở Minh Quân không?”

 

“Không cần.” Giang Lâm không dừng bước, trực tiếp tiến lên đụng vào Tống Thanh Hòa, ngăn cản hắn lại. Hắn nói, “Có thể dùng Tư Ngữ liên hệ hắn ở đây, bảo hắn tự đến là được.”

 

“Chắc chắn là nơi này sao?” Tống Thanh Hòa hỏi. Mặc dù nơi này trông rất quái dị, có vẻ đầy nghi vấn, nhưng liệu có phải quá sớm để xác định vậy không?

 

“Chắc chắn là nơi này. Ta có cảm giác.” Giang Lâm trả lời ngắn gọn, rồi tiếp tục đi.

 

“Được rồi, vậy chúng ta tìm chỗ khác.” Tống Thanh Hòa nghĩ đến những việc phải làm sau này, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Cũng may là xung quanh đều tối tăm, không ai có thể thấy được.

 

Họ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, và cuối cùng dừng lại bên một vách đá, phát hiện ra một cái động đá tự nhiên. Giang Lâm dừng lại: “Nơi này khô ráo, chúng ta cứ ở đây dùng Tư Ngữ đi.” Tống Thanh Hòa gật đầu.

 

Sau khi chuẩn bị xong, Tống Thanh Hòa dựa vào vách đá lạnh lẽo, trong đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh của Sở Minh Quân. Nhưng khi hắn vừa vận công, một cảm giác khác lạ lập tức xuất hiện. Linh lực trong cơ thể bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, như thể có vô số ngọn lửa nhỏ đang di chuyển trong các kinh mạch của hắn.

 

Hắn khẽ cắn môi, cố gắng tập trung tinh thần: “Sở đạo hữu, chia tay chỗ phía tây, vượt qua một đỉnh núi, thấy thủy, xuôi dòng, tìm mạch nước ngầm.”

 

Mới vừa truyền xong Tư Ngữ, một cơn sóng nhiệt liền đột ngột ập đến. Tống Thanh Hòa vốn đang ngồi thiền, suýt nữa không thể chịu nổi, cơ thể thiếu chút nữa đổ sập xuống đất.

 

Đây là… sự đan xen giữa thống khổ và nhiệt tình khiến toàn thân Tống Thanh Hòa cứng đờ.

 

“Thế nào rồi?” Giang Lâm đỡ lấy bờ vai Tống Thanh Hòa, nâng hắn dậy.

 

Tống Thanh Hòa muốn nói không có gì, nhưng khi mở miệng chỉ phát ra một tiếng than khẽ. Toàn thân hắn nóng bừng, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

 

Nhiệt độ cơ thể Giang Lâm thấp hơn hắn một chút, lòng bàn tay hơi lạnh, nơi hai người chạm nhau qua lớp y phục truyền đến từng đợt cảm giác mát mẻ dễ chịu. Theo bản năng, hắn nghiêng người dựa vào lòng n.g.ự.c đối phương, mong hấp thu thêm chút mát lạnh ấy.

 

“Không sao đâu.” Giang Lâm đè lại tay Tống Thanh Hòa đang không yên phận, nói, “Ta ôm ngươi, qua một hồi là ổn thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-song-tu-o-hop-hoan-tong-thanh-cong-khong/chuong-9.html.]

Tống Thanh Hòa cảm thấy đầu óc mình như bị thiêu cháy. Rõ ràng Giang Lâm đã từ chối hắn, vậy mà hắn vẫn cứ không ngừng muốn lại gần. Tay bị giữ chặt, hắn liền lắc lư thân thể, liều mạng dựa vào lòng Giang Lâm.

 

“Ngươi là tiểu trư sao?” Giang Lâm mỉm cười hỏi.

 

Tống Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy ủy khuất. Vừa định nói mình không thể tự khống chế, mọi chuyện đều không tính, thì lại sực nhớ hôm nay là ngày thứ mười! Khó trách lại như vậy!

 

Giọng hắn khàn khàn, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Hôm nay là ngày thứ mười… Sư tôn từng nói, cứ mỗi mười ngày… bệnh trạng sẽ tái phát một lần…”

 

Chưa nói hết câu, hắn đã cảm thấy một luồng nóng khô từ bụng dưới xông thẳng lên. Tống Thanh Hòa cắn môi, cố gắng nén xuống tiếng rên sắp bật ra. Nhưng hơi thở của Giang Lâm gần trong gang tấc khiến toàn thân hắn mềm nhũn, lý trí còn sót lại cũng gần như bị đốt sạch.

 

“Giang Lâm…” Hắn ngẩng đầu, khóe mắt đỏ lên. “Giúp ta…”

 

Không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy. Đồng tử Giang Lâm co lại, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn đưa tay vuốt lên gương mặt nóng bỏng của Tống Thanh Hòa, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe môi đối phương. Động tác này quá đỗi ám muội, khiến Tống Thanh Hòa như sắp bốc cháy.

 

“Ngươi sẽ hối hận.” Giang Lâm nói khẽ.

 

Tống Thanh Hòa lắc đầu, đưa tay cởi thắt lưng của hắn. Giang Lâm nắm lấy tay Tống Thanh Hòa, nhưng không dùng nhiều sức, để mặc đối phương từng món từng món cởi bỏ y phục mình.

 

Y phục ngày càng ít, hơi thở của Giang Lâm cũng ngày càng nặng nề.

 

Nhưng khi Tống Thanh Hòa định cởi nốt lớp cuối cùng, Giang Lâm lại giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Không thể.”

 

“Tại sao…” Giọng Tống Thanh Hòa mang theo ủy khuất và khát khao. “Ngươi rõ ràng cũng…”

 

“Phải có sự đồng ý của cha mẹ, lời người mai mối.” Giọng Giang Lâm rất nhẹ, nhưng từng từ rõ ràng. “Chuyện này, không thể tùy tiện.”

 

Những lời này đến quá bất ngờ, khiến Tống Thanh Hòa sững người. Hắn không ngờ trong tình cảnh như vậy, Giang Lâm lại nói ra điều ấy. Sức nặng trong câu nói khiến hắn như nghẹt thở. Nhưng dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể không cho phép hắn nghĩ nhiều, thiêu đến mức vừa đau vừa khó chịu.

 

“Được, vậy ta đi tìm tu sĩ khác.” Hắn nghiến răng đứng dậy, xoay người muốn rời đi.

 

Còn chưa dứt lời, cổ tay đã bị nắm chặt. Giang Lâm kéo hắn lại, lực mạnh đến mức khiến hắn đau. Tống Thanh Hòa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Giang Lâm.

 

“Không được nói bậy.” Giang Lâm kéo hắn trở lại vào lòng.

 

Tống Thanh Hòa tiếp tục “chiến đấu” với y phục của Giang Lâm, đầu tựa vào n.g.ự.c hắn, ồm ồm nói: “Vậy thì ngươi giúp ta một chút đi!”

 

Giang Lâm thở dài, nâng cằm Tống Thanh Hòa lên. Trong hang động tối đen, chỉ có ánh sáng mờ xanh lục từ phi vũ kiếm phản chiếu bóng dáng hai người, lúc rõ lúc mờ.

 

Dưới ánh sáng yếu ớt ấy, Giang Lâm nhìn thấy ánh nước nơi khóe mắt Tống Thanh Hòa, đôi môi khẽ mở, như đang lặng lẽ mời gọi. Hắn nhìn chăm chú vào đôi môi ấy một lúc, sau đó từ từ cúi xuống.

 

Nụ hôn đầu tiên rất nhẹ, như thể đang thăm dò. Môi Giang Lâm lướt qua khóe môi Tống Thanh Hòa, khiến hắn không kìm được mà đuổi theo. Cảm nhận được sự khẩn thiết từ người trong lòng, nụ hôn của Giang Lâm dần trở nên sâu hơn. Đầu lưỡi hắn lướt qua hình dáng đôi môi, rồi nhẹ nhàng tách hàm đối phương ra.

 

Trong bóng tối không nhìn thấy năm ngón tay, cảm giác bị phóng đại vô hạn. Nụ hôn của Giang Lâm dịu dàng mà không mất đi sự chủ động, mang theo hơi lạnh khiến Tống Thanh Hòa không thể dừng lại.

 

Tống Thanh Hòa theo bản năng ôm chặt lấy eo Giang Lâm, muốn nhiều hơn nữa. Nhưng khi tay hắn định đi xuống, Giang Lâm kịp thời giữ lại.

 

“Dừng ở đây.” Giang Lâm khẽ đẩy ra một khoảng cách, giọng nói trầm thấp. Ánh sáng xanh nhạt chiếu lên mắt hắn, như hồ sâu lấp lánh ánh lửa, nguy hiểm mà mê hoặc.

 

Những lời đó, hắn nói cho Tống Thanh Hòa, cũng là nói với chính mình.

 

Không thể tiếp tục nữa.

 

Không nên…

 

Ít nhất là không phải bây giờ…

 

Không phải ở nơi này…

 

Tống Thanh Hòa chỉ có thể lộn xộn cọ cọ không theo trật tự.

 

“Ta giúp ngươi.” Giang Lâm khẽ thở dài, lại cúi đầu hôn lên vành tai Tống Thanh Hòa, hơi thở ấm áp phả vào vùng nhạy cảm ấy. 

 

Tống Thanh Hòa run rẩy, cảm nhận được bàn tay Giang Lâm lẻn vào vạt áo mình. Mỗi nơi ngón tay dài mảnh của hắn lướt qua đều khiến cơ thể Tống Thanh Hòa run rẩy. Hắn như người c.h.ế.t đuối bám lấy cứu sinh cuối cùng, siết chặt bờ vai Giang Lâm, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể của hắn.

 

Trong hang động sâu thẳm này, ánh sáng mờ của phi vũ kiếm lay động theo chuyển động của hai người, hắt bóng dáng mờ ảo lên vách đá. Trong không khí chỉ còn lại hơi thở nặng nề và tiếng vải vóc cọ xát, đôi khi xen lẫn tiếng nước vọng lại từ xa, càng làm tăng thêm phần mờ ám.

 

Sau ngày thứ mười tẩu hỏa nhập ma, là ngày thứ chín tiến vào bí cảnh. Tống Thanh Hòa cảm thấy bản thân đã chạm tới cánh cửa khôi phục tu vi, nhưng vẫn chưa đủ, còn xa mới đến lúc thực sự đột phá.

 

Tiếp theo… sẽ là khi nào đây?

 

 

Loading...