Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôm nay song tu ở Hợp Hoan Tông thành công không? - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-05-16 00:15:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy nên… cái động thiên này rốt cuộc ở đâu?” Tống Thanh Hòa nghe Tả Hà giới thiệu xong, nhìn quanh mặt vách đá trước mắt.

 

Tả Hà nghẹn lời.

 

“Chúng ta đoán ở đây chắc chắn có một trận pháp hoặc cơ quan nào đó, đã che giấu lối vào.” Giang Lâm lên tiếng.

 

Tống Thanh Hòa lập tức hiểu ra tức là, không vào được.

 

Hắn chớp mắt, đang cân nhắc liệu cái động thiên này có phải lại là một niềm vui công cốc nữa hay không, thì nghe thấy giọng lười nhác của Sở Minh Quân vang lên:

“Cho nên là vì thế mới mời ta tới?”

 

Sở Minh Quân dựa lưng vào một tảng đá, trong giọng nói có chút giễu cợt. Ánh mắt hắn quét qua giữa Giang Lâm và Tống Thanh Hòa, nửa cười nửa không:

“Xem ra ở đây chẳng ai biết xem trận pháp cả.”

 

Giang Lâm không phản bác, rõ ràng là ngầm thừa nhận. Trước đó, khi Tống Thanh Hòa chữa thương cho Sở Minh Quân, hắn đã từng bày mê trận Giang Lâm đương nhiên biết hắn am hiểu trận pháp.

 

Sở Minh Quân quả thực có hiểu biết nhất định về trận pháp. Nhưng mà…

 

“Ta vì sao phải giúp các ngươi?” Sở Minh Quân ngồi trên tảng đá, ngửa đầu nhìn Giang Lâm với ánh mắt thách thức.

 

“Đây là địa điểm được ghi lại trong bút ký của phụ thân ngươi, vị trí thứ mười một.” Giang Lâm lấy cuốn bút ký của Lâm Dục Uyên từ trong người ra, ném trả lại cho Sở Minh Quân. “Vốn là để ngươi đi tìm, không ngờ ngươi còn chưa tìm đến được thì đã biến thành tù nhân rồi.”

 

Cái kiểu trào phúng đó khiến Tống Thanh Hòa và Tả Hà không nhịn được mà liếc nhau, cùng cười thầm trong chốc lát. Tống Thanh Hòa vội quay mặt đi, sợ bị Sở Minh Quân phát hiện.

 

“Thất Lang, nói chính xác thì là ta đang giúp ngươi tìm t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ ngươi đấy.” Giang Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi.

 

Sở Minh Quân im lặng vài giây, sau đó lạnh lùng đáp:

“Ngươi có phải đã quên, thủ hạ của ngươi mỗi ngày đều dùng hàn tủy từ tâm mạch dưới mặt đất tưới lên chân ta? Một chút linh lực ta cũng không thể vận hành.”

 

Giang Lâm khẽ cười:

“Không phải đã hơn mười canh giờ không tưới rồi sao?”

 

Tống Thanh Hòa nhìn hai người giằng co căng thẳng, trong lòng bắt đầu lo lắng. Hắn đang suy nghĩ cách hòa giải thì Sở Minh Quân bất ngờ quay sang nhìn hắn, ánh mắt dừng lại, mỉm cười ôn hòa nói:

“Tẩu tẩu, đỡ Thất Lang dậy đi.”

 

Giang Lâm sa sầm mặt, nhưng không lên tiếng ngăn cản.

 

Thấy sắc mặt hắn không vui, Sở Minh Quân lại càng thêm thích thú, lập tức gọi tiếp:

“Hảo tẩu tẩu, mau lại đây nào.”

 

Tống Thanh Hòa liếc nhìn Giang Lâm một cái, thấy hắn không ra hiệu cản trở thì cũng không còn lý do từ chối.

 

Tống Thanh Hòa thở dài, đưa tay đỡ lấy Sở Minh Quân. Sở Minh Quân liền thuận thế nghiêng người dựa gần vào hắn. Thân thể hắn mềm mại, ấm áp, mang theo một mùi hương thuốc nhẹ nhàng. Tống Thanh Hòa cảm nhận rõ hơi thở của hắn, tuy yếu ớt, nhưng lại ẩn chứa một sự khiêu khích mơ hồ khiến người khác khó lòng yên ổn.

 

Cái dáng vẻ yếu đuối mong manh này không biết là thật bao nhiêu phần, giả bao nhiêu phần.

 

Tống Thanh Hòa đã từng chứng kiến Sở Minh Quân giả vờ hôn mê, quả thực rất có kinh nghiệm diễn trò đánh tráo thật giả.

 

Lúc này, Sở Minh Quân lại rúc rích trong lòng hắn, nếu không phải Tống Thanh Hòa sức lực lớn, e là đã bị hắn áp cho đến mức không đứng nổi.

 

Đây rõ ràng là mâu thuẫn huynh đệ, còn mình lại bị lôi ra làm tấm đệm thịt trung gian.

 

Hai người này, ai cũng không phải dạng dễ dây vào, khiến đầu Tống Thanh Hòa bắt đầu đau nhức.

 

Nam Cung Tư Uyển

Hắn vòng tay đỡ lấy eo Sở Minh Quân, gần như là kéo lê hắn về phía vách đá. Ánh mắt Giang Lâm như hóa thành thực thể, dừng thẳng vào cánh tay của Tống Thanh Hòa, khiến tay hắn nặng trịch như đeo chì.

 

“Cái túi Càn Khôn của ta.” Sở Minh Quân dựa vào vai Tống Thanh Hòa, đưa tay về phía Giang Lâm, giọng điệu lười biếng mà tự nhiên.

 

Giang Lâm nhướng mày: “Thất Lang cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

 

“Tin hay không là việc của ngươi.” Sở Minh Quân thản nhiên đáp.

 

Giang Lâm trầm mặc một lát, rồi ra hiệu cho Tả Hà trả lại túi Càn Khôn cho Sở Minh Quân.

 

“Tẩu tẩu, đỡ ta lại gần chút.” Sở Minh Quân lấy từ trong túi ra bút phù và một số bùa trống, cả người gần như hoàn toàn dựa vào Tống Thanh Hòa. Hơi thở của hắn lướt nhẹ qua bên tai Tống Thanh Hòa: “Đi thêm hai bước nữa.”

 

Khi đến gần vách đá, ngón tay Sở Minh Quân nhẹ chạm lên hàng chữ “Bảo tiên chín thất chi thiên”, đầu ngón tay truyền đến một luồng cảm giác mơ hồ. Hắn liền rút ra bút phù, nhanh chóng vẽ lên một đạo thăm linh phù trên bùa chú trống. Sau đó, hắn đặt tay lên cổ tay Tống Thanh Hòa, hướng dẫn hắn dán lá bùa lên vách đá: “Dán chỗ này.”

 

Ngay khi bùa vừa chạm vào đá, liền phát ra ánh linh quang nhàn nhạt. Linh quang men theo các nét khắc đá mà lan ra, chẳng mấy chốc đã vẽ nên một trận đồ hình Cửu Cung bị ẩn giấu trong vách đá.

 

“Đây là Cửu Cung Bát Quái Trận.” Sở Minh Quân để tay lướt qua những phù văn hiện lên trên vách đá, nói: “Quá Tố tiên nhân đã dùng phương vị Bát Quái và dãy số Cửu Cung để tạo phong ấn hai tầng. Lớp ngoài là tám quẻ Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài; lớp trong là dãy số Cửu Cung từ một đến chín.”

 

Vừa nói, hắn vừa bắt đầu ngưng tụ linh lực lên phù chú. Lá bùa đầu tiên được dán vào vị trí quẻ Càn, lập tức phát ra ánh kim chói lọi, tựa như ánh sáng đầu tiên lúc bình minh. Kim quang theo hoa văn trên vách đá lan tỏa, từ từ phác họa nên một đường cong sáng rực.

 

“Càn vị là trời, ánh kim mở đạo.” Sở Minh Quân trầm giọng nói, “Tiếp theo là vị trí Khảm, ở chính phương Bắc.”

 

Tống Thanh Hòa đưa cho hắn lá bùa thứ hai. Sở Minh Quân đón lấy, ngón tay khẽ run lên, nhưng vẫn vững vàng dán bùa vào vách đá.

“Khảm là nước, một là sơ khởi. Nước sinh từ trời, đạo thứ hai…”

 

Chưa nói dứt lời, ánh sáng trên mặt bùa lan ra như nước chảy, giao nhau với ánh kim từ đạo bùa đầu tiên.

 

Khi từng lá bùa được dán lên, một mạng lưới ánh sáng dần dần hiện hình trên vách đá. Trán Sở Minh Quân bắt đầu rịn mồ hôi mịn, nhưng giọng nói vẫn giữ được vẻ bình tĩnh:

“Cấn vị, phía đông bắc, chủ về núi, mang số tám… Chấn vị, phương đông, chủ về sấm, mang số ba…”

 

Đến khi dán lá bùa thứ bảy, giọng hắn đã pha rõ sự mỏi mệt. Bảy đạo ánh sáng đan vào nhau thành một tấm lưới, nhưng vẫn còn một khoảng trống phía tây chưa được kết nối.

 

“Cuối cùng là Đoài vị.” Sở Minh Quân hít sâu một hơi, “Chính phương tây, mang số sáu, Đoài chủ về đầm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-song-tu-o-hop-hoan-tong-thanh-cong-khong/chuong-17.html.]

Hắn dừng lại một chút, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Khang Lặc Hách:

“Ê, cái người to xác kia, cho mượn kiếm một lát.”

 

Sắc mặt Khang Lặc Hách trầm xuống, tay nắm chặt chuôi kiếm. Nhưng khi Giang Lâm khẽ gật đầu, hắn mới không cam lòng mà đưa kiếm lên. Nào ngờ tay Sở Minh Quân khẽ run, thanh kiếm rơi “keng” xuống đất.

 

“Ối, không còn sức nữa rồi.” Sở Minh Quân làm bộ làm tịch, dùng gương mặt xinh đẹp của mình ra vẻ vô lại.

 

Khang Lặc Hách tức đến muốn phát nổ mà không dám nói gì, chỉ đành cúi xuống nhặt kiếm, hai tay cung kính đưa lại cho hắn.

 

Tống Thanh Hòa nhìn cảnh này có chút buồn cười, nghĩ bụng: ta với Khang Lặc Hách hình như đều có cùng đãi ngộ – làm giá đỡ người sống.

 

Sở Minh Quân nhận lấy kiếm, đặt mũi kiếm lên vách đá.

 

“Không ổn rồi!” Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

 

“Sao thế?” Tống Thanh Hòa hỏi.

 

“Linh lực của ta sắp cạn kiệt.” Sở Minh Quân vừa nói, vừa tiếp tục rúc vào lòng Tống Thanh Hòa.

 

Tống Thanh Hòa còn chưa kịp đáp lời, đã nghe “vèo” một tiếng, một chiếc túi thơm nhỏ bị ném tới.

 

Sở Minh Quân một tay cầm kiếm, một tay khoác lên vai Tống Thanh Hòa, thấy túi thơm sắp đập trúng mặt mình, Tống Thanh Hòa vội vàng giơ tay đỡ giúp.

 

“Tụ Linh Đan!” Giang Lâm mặt không đổi sắc.

 

Sở Minh Quân thấy thế, liền ra vẻ kinh hãi, hạ giọng kêu lên: “Tẩu tẩu, ta sợ quá đi mất!”

 

Thật là biết diễn!

 

Tống Thanh Hòa buồn cười muốn chết, nhưng vẫn đút cho Sở Minh Quân uống viên Tụ Linh Đan.

 

Một lúc sau, Sở Minh Quân lại cầm lấy thanh kiếm của Khang Lặc Hách. Thân kiếm dần dần toả ra kim quang, ánh sáng đó chảy dọc theo các hoa văn trên vách đá, dần dần cộng hưởng với bảy đạo linh văn trước đó. Bất chợt, từ sâu trong vách đá vang lên một tiếng động trầm đục!

 

“Rắc!” một tiếng, thanh kiếm của Khang Lặc Hách theo đó mà gãy đôi.

 

“Xin lỗi nhé.” Sở Minh Quân hơi mỉm cười, “Kiếm của ngươi… không chịu được nhiệt.”

 

Khang Lặc Hách lập tức bước lên một bước, nhưng bị Giang Lâm giơ tay cản lại.

 

Tống Thanh Hòa thầm nghĩ: tốt nhất đừng ví bản thân mình với thanh kiếm đó làm gì.

 

Đúng lúc ấy, chính giữa vách đá đột nhiên sáng lên một điểm sáng, dần dần mở rộng thành một cánh cửa hình dáng hoàn chỉnh.

 

Sở Minh Quân buông kiếm gãy xuống, bấm tay niệm chú muốn ổn định pháp trận, nhưng sắc mặt đột nhiên trắng bệch, một ngụm m.á.u tươi phun ra. Hắn loạng choạng, ngã ngửa ra sau, rồi hôn mê bất tỉnh.

 

“Sở Minh Quân!” Tống Thanh Hòa vội vàng giang tay đỡ lấy hắn, tránh cho hắn ngã đập xuống đất.

 

Khang Lặc Hách ở bên cạnh lạnh lùng cười khẩy: “Đáng đời.”

 

Giang Lâm kéo Sở Minh Quân ra khỏi vòng tay Tống Thanh Hòa, đỡ lấy hắn một cách hờ hững. “Hắn thế này là…”

 

“Linh lực tiêu hao quá mức.” Tống Thanh Hòa bắt mạch cho Sở Minh Quân, cắt ngang lời Giang Lâm, “Nghỉ ngơi một lát là ổn.”

 

Sau đó, Tống Thanh Hòa không chút khách sáo vác Sở Minh Quân lên lưng, quay đầu bước vào cánh cổng động thiên vừa mới mở ra.

 

Giang Lâm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào sau gáy của Sở Minh Quân, rồi lặng lẽ bước theo Tống Thanh Hòa.

 

Bên trong vách đá, diện mạo thật sự của động thiên phúc địa dần hiện ra.

 

Khác hẳn với thế giới băng tuyết bên ngoài, nơi đây như xuân về quanh năm, linh khí dày đặc đến mức gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trên đỉnh đầu là một vòng nguyệt treo lơ lửng, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi xuống mấy ngọn núi nhỏ. Giữa núi non mây khói lượn lờ, tựa như tiên cảnh. Một dòng suối len lỏi qua sơn cốc, tiếng nước róc rách du dương. Dọc theo suối là hoa dại nở rộ khắp triền đồi, toả ra mùi hương nhè nhẹ.

 

“Đây chính là ‘Bảo Tiên Cửu Thất Chi Thiên’ sao?” Tả Hà đi phía trước, giọng nói run run. Hắn hít sâu một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ si mê, “Linh khí thế này… ngàn năm rồi chưa từng thấy. Nếu có thể tu hành tại nơi này…”

 

Tống Thanh Hòa cũng hít sâu một hơi đúng là linh khí dư thừa, nồng nặc. Chỉ cần hít vài hơi, hắn đã cảm thấy nội hỏa trong người dần được trấn áp, cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng hít thêm vài lần, hắn bắt đầu thấy n.g.ự.c khó chịu.

 

Nghe nói, những người quen sống ở vùng cao nguyên, khi trở lại đồng bằng sẽ thấy tức ngực. Tống Thanh Hòa cảm thấy bản thân cũng y như vậy linh khí quá dồi dào, đến mức hắn có cảm giác như sắp… say.

 

“Linh khí ở đây có phần quá mức.” Giang Lâm quét ánh mắt qua bốn phía, hơi nhíu mày rồi bất chợt lên tiếng.

 

“Biết đâu ngàn năm trước, thiên hạ vốn đều như thế này?” Tả Hà thì thầm, giọng lộ rõ tham vọng. Hắn hít sâu một hơi, như muốn hút hết linh khí vào người, gương mặt hiện lên vẻ mê mẩn. “Linh khí như thế, mới có thể tu thành trường sinh, ban ngày phi thăng.”

 

Từ ngàn năm nay, linh khí ở Thần Châu ngày một loãng đi, khiến việc tu luyện ngày càng khó khăn, tu vi các tu sĩ cũng giậm chân tại chỗ. Mà nơi này linh khí tràn đầy, nếu có thể tu hành tại đây, nhất định thu được lợi ích lớn lao.

 

Không chừng… Trong lòng Tống Thanh Hòa khẽ rung động đây chính là cơ duyên của chúng ta?

 

Là một lần nữa khấu thiên môn, mở lại thiên lộ chăng?

 

Vài hơi thở sau, Giang Lâm đỡ lấy Sở Minh Quân từ lưng Tống Thanh Hòa, rồi chia mọi người thành ba tổ, mỗi tổ hai người, bắt đầu thăm dò khắp động thiên này.

 

Tống Thanh Hòa được phân cùng với Đức Cát Ương Kim thành một tổ, cùng nhau tìm kiếm sau núi.

 

Bí cảnh này dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, tách biệt nó khỏi thế giới bên ngoài. Đức Cát Ương Kim và Tống Thanh Hòa dò dẫm quanh quẩn thật lâu mà vẫn chưa tìm ra điểm bắt đầu hay ranh giới rõ ràng của bức tường vô hình kia.

 

Tuy vậy, cả hai cũng không phải tay trắng trở về. Trong Thái Tố động phủ này có rất nhiều thảo dược quý hiếm, cả hai vui vẻ hái được không ít.

 

Ở một góc khuất trong núi, họ còn phát hiện một suối nước nóng nhỏ. Nước suối ấm vừa phải, quanh bờ là vài tảng đá nhẵn bóng. Trên mặt suối là hơi nước nhẹ nhàng bốc lên, khiến khung cảnh trở nên yên tĩnh lạ thường.

 

Vì vậy, đến khi cả năm người tụ họp trước tiểu viện giữa bí cảnh, tâm tình của Tống Thanh Hòa vẫn vô cùng thoải mái.

Loading...