HÔM ẤY TRỜI ĐẦY GIÓ TUYẾT - Chap 1
    Cập nhật lúc: 2025-10-29 04:46:47
    Lượt xem: 59 
01.
Tổng giám đốc Trần ý nâng đỡ , dẫn theo dự tiệc.
ngờ sẽ gặp Chu Tự Sinh ở buổi tiệc đó.
Cho đến khi bước đại sảnh, mới buổi tiệc là dành riêng cho - để tuyên bố việc nhà họ Chu chính thức mở rộng đế chế thương nghiệp từ quốc tế về trong nước.
Năm năm, thời gian trôi như gió cuốn.
Hiện tại, là ánh trăng vạn vì vây quanh.
Còn , đến cả một ngôi lẻ loi cũng tính nổi.
Trạm Én Đêm
Ánh đèn vàng ấm áp từ bàn tiệc hắt nghiêng lên gò má , nhưng càng khiến hàng mày thêm phần lạnh lẽo.
Ngón tay Chu Tự Sinh cong khi cầm ly rượu, điềm tĩnh, ung dung chuyện trò cùng .
Trước đây, từng thích nhất là nghịch tay - xoa nhẹ nốt ruồi nhỏ bên đốt ngón trỏ. Anh sẽ ôm lòng, vùi đầu hõm cổ , khẽ gọi tên hết đến khác: “Thanh Ngôn...”
“Thanh Ngôn, đây là Tổng giám đốc Vương, nhà đầu tư dự án của chúng . Tới đây nào, kính một ly cảm ơn Tổng giám đốc Vương .” Lời của Tổng giám đốc Trần kéo trở về thực tại.
nâng ly, cong môi nở nụ xã giao: “Tổng giám đốc Vương, cảm ơn ông tin tưởng nhóm dự án của chúng .”
“Chúc ông phát tài đại phát, hy vọng sẽ còn cơ hội hợp tác .”
Tổng giám đốc Vương nâng ly, nhưng ánh mắt quét lên quét xuống , đầy thô lỗ và trơn nhớt như một con rắn đang bò, “Cô Thẩm chỉ năng lực xuất sắc mà còn là đại mỹ nhân hiếm đấy.” Vừa , ông đưa tay khoác lên vai .
nghiêng tránh , cố nén cơn buồn nôn, khẽ : “Xin , mệt một chút.”
“Xin phép ngoài một chút. Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Vương, hai cứ trò chuyện tiếp.” Nói xong, nhanh chóng bước qua họ, hướng về phía nhà vệ sinh.
Đi ngang qua đám đông, chợt ai đó hỏi Châu Tự Sinh về mối tình đầu.
Không hiểu vì , chậm bước .
Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng cảm thấy một ánh nóng rực đang găm chặt lưng .
Cùng lúc đó, giọng lạnh nhạt của vang lên phía : “Tuổi trẻ bồng bột thôi, một sai lầm mà.”
Phải , một mối tình cũ bám víu vì nghèo đói, khát vọng vươn lên - ngoài "sai lầm" , thì còn gọi là gì?
Khóe mắt bỗng dưng cay xè. bước nhanh hơn về phía nhà vệ sinh.
Vào phòng , gương cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Chờ cho viền mắt đỏ ngầu dịu , mới xoay rời khỏi, chuẩn tiếp tục vòng xã giao giả tạo.
bước , lập tức khựng . Chu Tự Sinh ngay mặt.
Đầu t.h.u.ố.c trong tay sáng lên dập tắt. Anh tựa nghiêng bức tường gần đó, ánh mắt sâu như vực.
mím môi, định lướt qua .
tay kéo giật về phía - hệt như năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-ay-troi-day-gio-tuyet/chap-1.html.]
Chiếc áo vest của ép đặt lên vai , giọng trầm thấp lẫn chút giễu cợt vang lên lưng: “Thẩm Thanh Ngôn, đây là con đường em chọn ?”
“Giang Thì bảo vệ em, để em lấy lòng ?”
cúi đầu, trả lời.
Sự im lặng của dường như khiến bực bội.
Chu Tự Sinh nâng cằm lên, giọng mang theo tức giận: “Chậc chậc... Thẩm Thanh Ngôn. Vài năm gặp, em hóa câm ?”
02.
Năm năm. lặng lẽ bổ sung trong lòng.
còn thể gì nữa?
Dù thì… cái ngày chúng chia tay, thật sự khó coi.
Hôm đó là tròn một năm kể từ khi bắt đầu yêu .
Chỉ vì vô tình một câu, rằng ghen tị với lũ trẻ khác, vì hồi nhỏ chúng bố dắt công viên trò chơi.
Chu Tự Sinh xong liền lên kế hoạch đưa đến khu vui chơi nhân kỷ niệm một năm yêu .
Trước đó, cả hai chúng từng đặt chân tới công viên trò chơi.
Anh bỏ rơi tại trại trẻ mồ côi ngay khi mới sinh . Còn sống cùng , đơn độc lớn lên.
Chúng giống như hai con thú nhỏ thương, tự l.i.ế.m vết thương cho , sưởi ấm bằng chút dịu dàng mong manh còn sót .
Hôm đó, hào hứng kể một truyền thuyết ngốc nghếch: “Hôn đúng lúc đu lên đến đỉnh cao nhất, thì hai sẽ mãi mãi ở bên .”
Tình cảm của thiếu niên chân thành, mãnh liệt và thuần khiết đến đau lòng.
Khi vòng chạm đến điểm cao nhất, nhẹ nhàng cúi xuống hôn . Cái hôn dịu dàng mà thành kính, mang theo cả những mơ mộng của một tuổi trẻ gì trong tay ngoài tình yêu.
Anh siết chặt lòng, khẽ bên tai: “Thanh Ngôn, nơi nào , nơi đó là nhà của em.”
im lặng, trong lòng khẽ phản bác: Không . Nhà của em.
Anh xa hơn, tới những nơi huy hoàng và lớn lao hơn. Mà em… chỉ là một trạm dừng ngắn ngủi đường.
Có lẽ, đó là cuối cùng chúng gần gũi đến .
khẽ đáp nụ hôn dịu dàng , nhưng khóe mắt ươn ướt từ bao giờ.
Nước mắt cứ thế chảy dài xuống má.
Chu Tự Sinh hoảng hốt lau nước mắt cho , tay chân lóng ngóng: “Đừng mà, Thanh Ngôn… Anh vẫn luôn ở đây.”
ngoắc tay , tựa đầu n.g.ự.c , lặng lẽ hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng.
Anh vòng tay ôm lấy từ phía , nhịp tim đập thình thịch vang bên tai , từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ, rắn rỏi.
Giống như chiếc đồng hồ đếm ngược cho mối quan hệ giữa hai đứa.