Hoàng Thượng Cũng Bị Dí Deadline - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-12 09:23:30
Lượt xem: 302
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hậu nhìn ta, nụ cười vẫn hiền hòa và điềm tĩnh như mọi khi.
"Lần này Bệ hạ nổi giận lớn như thế, chắc là dọa muội muội sợ lắm.”
"Mau về cung đi, bản cung sẽ vào trong bầu bạn với bệ hạ."
Dù giọng nói của nàng ta ôn nhu, nhưng ngữ khí lại không cho phép ta từ chối.
Ta mơ màng trở về Vĩnh Thọ Cung, ta nằm trên giường, đầu óc rối bời.
Cho đến khi cung nữ nhắc ta đi sắc thuốc cho Hoàng Đế thì ta mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy.
Thân phận hoàng hậu cao quý mà lại không có tử.
Hoàng trưởng tử theo lý nên giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng.
Nhưng mà…
Nhưng mà cái gì chứ?
Không có nhưng mà!
Ta vừa sắc thuốc xong thì Hoàng Đế đã đến.
Ngài ấy vén rèm mang theo một làn gió mát ùa vào.
Ta ngây người nhìn ngài ấy, thậm chí quên cả đứng dậy hành lễ.
May mà Hoàng Đế không trách phạt.
"Huệ tần." Giọng nói và ánh mắt của ngài ấy đều rất nghiêm túc: "Trẫm quyết định giao hoàng trưởng tử cho nàng nuôi dưỡng."
Ngài ấy đã phát hiện ra điều gì sao?
Hơi thở của ta nghẹn lại.
Nhưng ngay sau đó, dòng suy nghĩ cuồn cuộn của ngài ấy lại vang lên bên tai ta:
"Đứa trẻ này nhất định phải được nuôi dưỡng bên cạnh trẫm, lịch sử đã ghi chép lại rồi, hài tử này lớn lên hoang phí vô độ, đúng là một kẻ phá gia chi tử.”
"Trẫm vất vả giành được giang sơn, chẳng lẽ trăm năm sau lại để tên nghịch ngợm này phung phí tất cả sao?”
"Vĩnh Thọ Cung rất tốt, rất gần với trẫm.”
"Tiểu cô nương Huệ tần cũng đáng tin, gia mẫu lại kém cỏi, không gây được sóng gió gì.”
"Hoàng hậu muốn nuôi hài tử này ở Cảnh Nhân Cung là đang muốn làm gì?”
"Nàng ta có biết trẫm say kiệu không hả!"
11.
Hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, trí nhớ còn chưa rõ ràng.
Sau khi chuyển tới Vĩnh Thọ Cung thì hắn ngày một khôn lớn hơn.
Ngoại trừ việc bị ép học hành khổ sở ra thì thời gian còn lại hắn đều rất vui vẻ.
Hai năm sau khi ta nuôi dưỡng hoàng trưởng tử, Hoàng Đế lại một lần nữa thăng tước vị cho ta.
Từ Huệ tần, ta được phong làm Huệ phi.
Sau khi trở thành Huệ phi thì số việc ta phải làm bỗng tăng lên đáng kể.
Trong mắt người ngoài thì ta là sủng phi, thế nên có rất nhiều người tìm cách nịnh bợ ta.
Trong số đó có người có thể từ chối nhưng có người lại không thể.
Cho nên mỗi ngày ta đều phải tiếp khách, xã giao với các mệnh phụ phu nhân, chưa kể ta còn phải hỗ trợ hoàng hậu quản lý lục cung, dạy dỗ hoàng tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-thuong-cung-bi-di-deadline/chuong-5.html.]
Liên tục xử lý hết việc này đến việc khác, ta bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thấy ta bận rộn đến nỗi ngày một tiều tụy, lại đúng lúc trời hè oi ả nên Hoàng Đế động lòng tốt quyết định đưa ta tới vườn ngự uyển ở ngoại thành nghỉ ngơi.
"Ôi, Chu Bái Bì cũng không tàn nhẫn đến mức này.”
"Tiểu cô nương làm việc ở chỗ ta lâu như vậy, cũng đến lúc cho nàng ấy nghỉ phép rồi."
Nghỉ phép... có phải là nghỉ ngơi đúng nghĩa không?
Có thể thật sự không làm gì sao?
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta không kìm được mà bắt đầu mong chờ.
Vườn ngự uyển nằm ở ngoại ô kinh thành, dựa núi kề sông, bên trong còn có cả trường săn.
Ngoài ta ra thì Hoàng Đế còn chọn thêm vài vị phi tần đi cùng, đưa theo cả hoàng trưởng tử, đoàn người rầm rộ tiến vào trong vườn ngự uyển.
Hoàng hậu nương nương tự xin ở lại trong cung để chăm sóc các phi tần và các hoàng tử công chúa còn lại.
Nửa tháng sau đó ta toàn dẫn hoàng trưởng tử đi cưỡi ngựa, mỗi ngày đều vui chơi tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi này.
Ta được nghỉ ngơi, còn Hoàng Đế thì không.
Trong thư phòng tại vườn ngự uyển, các đại thần tới lui tấp nập.
Chỉ cần ta đi ngang qua thì sẽ nghe thấy những lời than thở bất lực của ngài ấy:
"Tại sao Giang Nam lại nổi loạn nữa hả? Ngươi nói trẫm nghe xem, chẳng phải các ngươi là nơi giàu có trù phú nhất cả nước sao? Rốt cuộc thì có gì không thỏa mãn hả?”
"Ở thời này mà đã có người ở xa xôi vượt ngàn dặm đến đây truyền giáo rồi sao? Sức hút tôn giáo của các ngươi lớn thật, trẫm không hiểu.”
"Mang đi mang đi! Trẫm không ăn sầu riêng đâu."
Ở bên hồ cạnh thư phòng, ta vừa cùng hoàng trưởng tử bắt cá vừa nghe những lời than thở đầy chán nản đó, ta không nhịn được bật cười.
"Huệ mẫu phi.” Hoàng trưởng tử kéo tay áo ta: "Sao phụ hoàng không chơi cùng chúng ta? Ngài ấy bận lắm sao ạ?"
Ta cúi xuống khẽ véo má hắn.
“Ừm, ngài ấy bận lắm.”
"Bận vì con và ta, cũng vì bách tính thiên hạ."
12.
Có lẽ cuộc sống bình yên này kéo dài quá lâu.
Mãi cho đến khi âm thanh của thanh kiếm xé toạc cửa sổ giấy vang lên thì ta mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Đại hoàng tử đang ngủ cạnh ta cũng bị đánh thức.
Hắn định hét lên nhưng ta đã bịt chặt miệng hắn lại.
Ta kéo hắn xuống gầm giường, vừa kịp trốn thì cửa đã bị đá tung.
Người khách đ.â.m xuyên kiếm qua chăn thì mới phát hiện ra chiếc giường đã trống rỗng.
"Chạy trốn rồi sao?”
"Ra ngoài tìm đi!"
Đêm đã khuya, ánh sáng mờ mịt, những người đó đến vội đến mức không thèm cúi xuống kiểm tra gầm giường, nhờ thế mà chúng ta mới thoát được một kiếp.
Ta ôm đại hoàng tử trong lòng, cảm thấy thân thể của hắn đang run rẩy nhưng tâm trí ta lại bình tĩnh đến lạ thường.
Những thích khách này nhắm vào ta sao? Hay bọn chúng đến đây vì đại hoàng tử? Chẳng lẽ chúng đến đây vì Hoàng Đế sao?
Nếu Hoàng Đế bị ám sát thì…
Suy nghĩ này làm lòng ta chùng xuống, ta không dám suy nghĩ tiếp.