Hoàng Thượng Cũng Bị Dí Deadline - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-12 09:23:20
Lượt xem: 350
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu ngài ấy bốn năm ngày mới đến một lần nhưng bây giờ thì ngày nào cũng đến.
Nghe nói là do Vĩnh Thọ Cung mới xây thêm tiểu trù, tay nghề của ngự trù rất xuất sắc.
Cho dù ban đêm không ở lại Vĩnh Thọ Cung nghỉ ngơi thì buổi trưa Hoàng Đế vẫn đến dùng thiện với ta.
Trong Vĩnh Thọ Cung, mùi thuốc đông y tỏa khắp nơi.
Ta đứng trong tiểu trù sắc thuốc, mặt không có biểu cảm gì.
Tiểu cung nữ bên cạnh thận trọng hỏi ta: “Nương nương, bệ hạ bị bệnh gì mà ngày nào cũng uống thuốc thế ạ?”
"Suỵt! Im lặng, đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, ngươi đừng hỏi nhiều.”
Ta nói câu này vô cùng nghiêm túc và đầy vẻ bí ẩn.
Sau sự cố sảy thai, Hoàng Đế cũng không còn tránh mặt ta nữa.
Hồ thái y bắt mạch cho ngài ấy, ta ngồi bên cạnh lắng nghe.
Những từ như “bổ thận”, “tăng khí”, “tráng dương”, tất cả mấy câu từ lộn xộn này đều nhảy thẳng vào trong đầu ta.
Thuốc do Hồ thái y kê được gửi thẳng đến tay ta.
Ta sắc thuốc xong thì tự mình mang đến cho Hoàng Đế.
Phi tần nhà người khác thì kiêu ngạo, oai phong.
Còn ta, một phi tần được sủng ái mà lại giống như một cung nữ cao cấp.
Ta mang theo chén thuốc, vừa bực tức vừa bất bình đi vào chính điện.
Trong điện, Hoàng Đế đang xem tấu chương, vừa xem vừa lẩm bẩm trong lòng.
“Đảo phía Đông lại không an phận rồi? Đánh, đánh bọn chúng cho ta.”
“Thí điểm giáo dục tố chất đang được tiến triển rất tốt, ta phải bàn bạc với Lý thái phố để phổ cập sớm trong cả nước.”
“Cũng không biết việc nghiên cứu Thanh Môi Tố(*) thế nào rồi, thái y viện có đáng tin không đây…”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
(*) Là thuốc kháng sinh penicillin.
…
Khi xem tấu chương, tiếng lòng của ngài ấy lộn xộn, xen lẫn nhiều điều ta nghe không hiểu.
Ta đặt chén thuốc lên bàn.
Hoàng Đế ngẩng đầu lên nhìn ta, vẻ mặt lãnh đạm, không nói lời nào.
“Huệ tần, nha đầu này khá đáng tin đấy, thêm hai năm nữa rồi phong làm phi đi.”
Ngài ấy nghĩ như thế.
Câu này thì ta hiểu.
Ngài ấy muốn cho ta thăng chức và tăng lương.
Ta nhịn không được nên bật cười.
9.
Quý phi được thả ra sau nửa năm bị giam lỏng.
Vừa mới được thả ra thì đúng dịp thọ thần của Hoàng Đế.
Bị nhốt lâu ngày không được thấy ánh mặt trời, nhưng làn da của Quý Phi lại được dưỡng đến mức trắng hồng, đẹp mê người.
Ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Nhưng làn da đẹp như thế đối với Hoàng Đế cũng chỉ là hoa đẹp cho người mù xem.
Vừa nhìn thấy quý phi thì tiếng lòng của Hoàng Đế đã kêu gào rền vang như ngựa phi.
“Xong đời, xong đời, xong đời rồi, trẫm vừa dưỡng thân thể được nửa năm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-thuong-cung-bi-di-deadline/chuong-4.html.]
“Cẩm y vệ nói Quý phi vẫn giữ dây xích và roi da, trời ơi! Lại có nữ nhân dòm ngó trẫm rồi.”
“A a a, đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó, trẫm rất hoang mang, trẫm rất sợ nha.”
Ta vừa cố nhịn cười vừa ngước mắt nhìn lên, ta nhìn thấy ánh mắt của Quý Phi hướng về Hoàng Đế chứa đầy đam mê và khao khát.
Đúng kiểu không hề che giấu.
Quả nhiên trong vài tháng sau đó, mỗi lần từ cung của Quý Phi trở về thì sắc mặt của Hoàng Đế đều tái xanh.
Hồ thái y buộc phải tăng liều lượng thuốc.
Nhưng ngày tháng như thế không kéo dài lâu, đột nhiên Quý phi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Nguyên nhân là bệnh cấp tính.
Nhưng Cẩm y vệ đã điều tra và phát hiện ra nàng ta đã trúng độc.
10.
Hoàng Đế rất tức giận.
Nghe nói ngài ấy đã nổi trận lôi đình trong Dưỡng Tâm Điện, đập vỡ hết chiếc tách này đến chiếc tách khác.
Các thái giám và cung nữ đứng hầu đều run lẩy bẩy, không ai dám bước lên.
Người lanh lợi hơn thì lập tức chạy đến Vĩnh Thọ Cung tìm ta, mong rằng ta có thể khuyên giải Hoàng Đế.
Ta vừa đi đến cửa của Dưỡng Tâm Điện thì đã nghe thấy một giọng nói đau đớn vang lên bên trong.
“Sao trẫm lại có thể đập vỡ tách chứ?”
"Đây sau mấy trăm năm sẽ là cổ vật vô giá đó!
"Chẳng lẽ trẫm ở xã hội phong kiến quá lâu, cũng bị cái tư tưởng của giai cấp địa chủ ăn mòn rồi sao... Hu hu hu hu..."
Bước chân vừa nhấc lên của ta khựng lại tại chỗ, ta không biết nên phản ứng thế nào.
... Cảnh tượng này sao khác xa với những gì cung nhân miêu tả về sự phẫn nộ của Hoàng Đế thế này.
Vẫn còn tâm trí để lo cho mấy chiếc tách vỡ.
Suy nghĩ của Hoàng Đế thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của ta.
Hậu cung này không chỉ có mẫu bằng tử quý mà còn có tử bằng mẫu quý.
Thế nhưng hiện giờ trong hậu cung, trong cung không có tử.
Trong số các phi tần có chức vị cao thì chỉ có quý phi sinh hạ được hoàng trưởng tử.
Dù hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ nhưng từ lâu trong triều đình và bách tính đều ngầm mặc định rằng tương lai sau này sẽ do hoàng trưởng tử sẽ nối ngôi.
Nhưng giờ đây, quý phi đột ngột qua đời, chắc chắn tình hình triều chính sẽ hỗn loạn.
Còn trong hậu cung, ai sẽ nuôi dưỡng hoàng trưởng tử thì vẫn còn là một ẩn số.
"Muội muội đến sớm quá."
Một giọng nói ôn hòa, đoan trang vang lên phía sau lưng ta.
Ta quay đầu lại, nhận ra người vừa đến thì vội vàng hành lễ.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."
“Mau đứng lên, mau đứng lên nào.”
Hoàng hậu kéo tay ta.
Trời đầu hạ nên không khí vẫn còn chút oi bức, vậy mà bàn tay của nàng ta lại lạnh như băng.
Cảm nhận được sự lạnh buốt thấu xương từ đầu ngón tay, không hiểu sao tim ta khẽ run lên.