Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HOÀNG HUYNH KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!!! - CHƯƠNG 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-10 08:02:02
Lượt xem: 471

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, kinh thành truyền đến tin khẩn, Đại hoàng tử khởi binh tạo phản từ Du Châu.

Hoàng đế lập tức tuyên bố hồi kinh, Lục Chinh lĩnh binh đến Du Châu.

Từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau ập đến.

Ta không thể không nghi ngờ Tạ Thừa Uyên đứng sau thao túng.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Trên đường về kinh, ta ngầm quan sát hắn, chỉ cảm thấy hắn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể báo hiệu một cơn giông bão sắp tới.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, ta biết mình tiêu rồi.

Tạ Thừa Uyên đang cầm mấy sợi dây xích lựa chọn, hắn dường như vẫn chưa phát hiện ta đã tỉnh.

Ta nhón chân cẩn thận đi về phía cửa.

Đưa tay định nhanh chóng kéo cửa ra, lại phát hiện nó không hề nhúc nhích.

Phía sau, Tạ Thừa Uyên cầm một sợi xích vàng từng bước đi về phía ta, dây xích kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng động nặng nề.

"A Ninh sao lại không ngoan thế này? Quả nhiên vẫn phải xích nàng lại, nàng mới chịu ở bên cạnh ta sao?"

Ta lắc đầu, co người thành một cục trên đất, đáng thương cầu xin hắn:

"Hoàng huynh, ta sai rồi, huynh đừng xích ta, ta bảo đảm sẽ luôn ở bên cạnh huynh."

Hắn đứng trên cao nhìn xuống ta, cúi người bóp cằm ta nâng lên: "A Ninh vẫn giỏi lừa người như vậy."

"Đã tình đầu ý hợp với người ta, định cả hôn ước rồi, còn nói sẽ không rời xa ta."

"Thật sự nghĩ nàng thành thân với người khác rồi, ta sẽ từ bỏ sao?"

"Nàng nói xem, khiến Lục Chinh không thể làm đàn ông được nữa thì thế nào? Đợi các ngươi thành thân, ta sẽ thay hắn động phòng với nàng, để hắn ngày ngày chỉ có thể nhìn mà bất lực, sau đó chúng ta sinh hết đứa con riêng này đến đứa khác, giúp nhà bọn họ nối dõi tông đường."

"Nàng nói xem hắn có phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt không? Hử?"

"Tạ Thừa Uyên, huynh biến thái!" Ta mắt đỏ hoe tức giận mắng.

"Bây giờ nàng mới biết à?" Hắn nắm lấy cổ chân ta kéo mạnh: "Sớm đã muốn xích nàng lại rồi."

"Dây xích vàng, thích không?"

Hắn huơ huơ trước mặt ta như thể khoe khoang, ta đưa tay định giật lấy, vừa nắm được một đầu, Tạ Thừa Uyên đã dùng đầu kia khóa vào mắt cá chân ta.

"Tạ Thừa Uyên, huynh mau mở ra cho ta, nếu không ta sẽ không bao giờ thích huynh nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-huynh-khong-duoc-dau/chuong-9.html.]

Hắn bế ngang ta lên, lạnh lùng nhếch môi: "Dùng thứ không có để uy h.i.ế.p ta, nàng nghĩ ta sẽ sợ sao?"

Hắn ném ta lên giường, lạnh lùng vô tình khóa vào đầu giường.

Không đợi ta bò dậy, hắn đã ấn vai ta quay lưng về phía hắn đè xuống, lớp áo lót duy nhất còn sót lại bị kéo mạnh, lộ ra hơn nửa phần lưng.

Một hàng kim và mực xăm bày ra trước mắt.

"Tạ Thừa Uyên, huynh muốn làm gì?"

"Xăm tên ta lên người nàng, để nàng khắc cốt ghi tâm nàng là của ta."

Thấy hắn cầm kim lên, ta sợ đến phát khóc, ra sức giãy giụa: "Ta không muốn, Hoàng huynh đừng đ.â.m ta, ta sợ đau."

Ta từ nhỏ đến lớn sợ đau nhất.

Tay cầm kim của hắn vừa chạm vào lưng ta, ta đã khóc nức nở ôm lấy eo hắn: "Ta thích huynh, ta thật sự thích huynh! Vẫn luôn thích huynh!"

"Là ta nhút nhát không dám thừa nhận, là ta sợ lòng người dễ đổi thay, sợ cuối cùng huynh phát hiện người huynh yêu không phải là ta, sợ tương lai huynh tam cung lục viện, cũng sợ chính mình mắc kẹt trong cung cấm tranh giành tình cảm mà đau khổ cả đời."

"Ta tưởng rằng chỉ cần ở trong vỏ bọc quan hệ huynh muội, ta có thể mãi mãi có được sự yêu thích của huynh."

"Tạ Thừa Uyên, là ta sợ mất huynh."

Ta khóc không kiềm chế được, thổ lộ hết những bí mật vẫn luôn giấu kín trong lòng.

Tạ Thừa Uyên không biết từ lúc nào đã ôm chặt ta vào lòng: "Xin lỗi, A Ninh... xin lỗi, là lỗi của Hoàng huynh... Hoàng huynh là đồ ngốc, tự cho mình thông minh, lại đến cả tâm tư của nàng cũng không biết."

"A Ninh, nàng sẽ không mất ta, mãi mãi không."

Tạ Thừa Uyên hôn lên, hết lần này đến lần khác hôn đi nước mắt của ta.

Má, môi... hôn khắp cơ thể, mỗi tấc da thịt trên người ta đều khắc dấu ấn thuộc về hắn.

Đầu kia của sợi xích ở mắt cá chân chuyển từ cột giường sang mắt cá chân của Tạ Thừa Uyên.

Chúng ta quấn lấy nhau, chiếm hữu đến tận cùng.

Cho đến khi ta tan tác, bất lực khóc nức nở.

"Hoàng huynh, huynh tha cho ta được không? Ta sắp c.h.ế.t rồi..."

Hắn đỡ lấy vòng eo rã rời của ta, hơi thở nặng nề liên tục phả vào tai: "A Ninh sẽ không chết, nàng có thể."

Khi ánh bình minh ló dạng, hắn hôn lên trán ta, thì thầm bên tai: "A Ninh bị ta làm bẩn rồi."

Loading...