Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HOÀNG HUYNH KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!!! - CHƯƠNG 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-10 07:56:40
Lượt xem: 498

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường, Trân Châu ở dưới đất đang sủa về phía ta.

Thấy ta tỉnh, nó ngừng sủa, xoay vòng vẫy đuôi với ta.

Ta xoa xoa thái dương, nhớ lại giấc mơ, ngoài việc nhớ đã mơ thấy Tạ Thừa Uyên, chi tiết cụ thể thì lại không nhớ ra.

Thức dậy dùng bữa xong, ta dẫn Trân Châu đi làm quen với sân viện.

Nhóc con rất phấn khích, bước những bước chân ngắn cũn đi ngửi khắp nơi.

Chỉ một chút không để ý, nó đã chạy ra ngoài từ cửa sau phủ Công chúa, ta vội vàng đuổi theo.

Đầu đường Vĩnh An, ta đang sốt ruột, thì nhìn thấy bóng dáng Tạ Thừa Uyên trong đám đông.

Ta theo phản xạ liền muốn chạy tới, gọi hắn giúp ta tìm Trân Châu.

Lại thấy một cô gái đang bế Trân Châu đưa vào tay Tạ Thừa Uyên.

Nếu như không nhìn lầm, đó hẳn là nữ chính Thẩm Nhược Nhàn.

Trong lúc ngẩn người, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa mất kiểm soát, cùng một tiếng hét lớn: "Mau tránh ra!"

Quay đầu lại, một con ngựa Hãn Huyết giơ cao hai chân trước về phía ta, khoảng cách gần trong gang tấc căn bản không cho phép ta kịp phản ứng.

Trong nháy mắt, có người ôm ta lăn ra ngoài.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, khuôn mặt Lục Chinh lọt vào tầm mắt ta.

Không hổ là vị tiểu tướng quân mặt ngọc được mọi người trong kinh thành khen ngợi, trông quả thực rất đẹp trai.

Một lúc sau, hắn nghiêng mặt đi, tai hơi đỏ: "Công chúa điện hạ, không sao rồi, người mau đứng dậy đi."

Lúc này ta mới ý thức được, hai chúng ta đang ôm lấy nhau giữa chốn đông người.

Ta chống lên n.g.ự.c hắn hoảng hốt đứng dậy, chân lại mềm nhũn suýt nữa ngã nhào, được hắn một tay đỡ lấy ngã vào lòng hắn.

Tim ta đập lỡ một nhịp, không biết là do hoảng sợ chưa hoàn hồn, hay là vì lý do nào khác.

"Tạ Du Ninh." Giọng nói quen thuộc lại lạnh lùng cứng rắn vang lên.

Ta vội vàng lùi lại kéo giãn khoảng cách, mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, chân lại mềm nhũn.

Lục Chinh lần nữa đưa tay ra nhưng chậm một bước, eo ta bị siết chặt, bị Tạ Thừa Uyên bế ngang lên.

Nhìn vẻ mặt âm trầm, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận của hắn, ta mấp máy gọi một tiếng: "Hoàng huynh..."

Lục Chinh đứng bên cạnh vội vàng hành lễ xin chịu tội: "Mạt tướng thất trách, kinh động đến Công chúa điện hạ, xin hãy trách phạt."

Tạ Thừa Uyên ngước mắt, trong mắt sát khí đằng đằng.

"Nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi c.h.ế.t vạn lần cũng không hết tội, sao chỉ là trách phạt đơn thuần gánh nổi."

Ta nắm lấy áo Tạ Thừa Uyên, vội vàng giúp Lục Chinh giải vây:

"Hoàng huynh, hắn cũng không cố ý, còn cứu muội nữa, đừng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-huynh-khong-duoc-dau/chuong-3.html.]

"Đến Hình bộ nhận một trăm trượng hình!" Ánh mắt sắc bén của Tạ Thừa Uyên quét tới, cắt ngang lời cầu xin của ta.

Bàn tay ta nắm áo hắn siết chặt, muốn cầu xin, nhưng đối diện với ánh mắt hắn, cuối cùng lại nuốt những lời định nói vào bụng.

Tạ Thừa Uyên mang một bộ mặt lạnh tanh đưa ta về phủ Công chúa.

Trên giường, Tạ Thừa Uyên nắm lấy cổ chân ta định cởi giày cho ta.

Ta vội vàng giữ tay hắn lại: "Hoàng huynh, để muội tự làm."

Bàn tay Tạ Thừa Uyên nắm cổ chân ta siết chặt, lạnh lùng nhếch môi: "Lục Chinh vừa ôm vừa ấp muội thì được, ta là hoàng huynh bôi thuốc cho muội cũng phải tránh né sao?"

"Hoàng huynh đang nói gì vậy, hắn là vì cứu muội."

"Vậy ta cũng là vì bôi thuốc cho muội, có gì khác nhau?"

Ta sợ huynh l.i.ế.m lên đó! Nhưng ta không dám nói.

Đành mặc hắn cởi giày và vớ của ta.

Chỗ mắt cá chân đỏ lên một mảng, chỗ nghiêm trọng còn bị trầy da, rỉ máu.

Tạ Thừa Uyên mím chặt môi cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, cảm giác đau nhói truyền đến ta theo phản xạ rụt lại.

Bị hắn giữ lại: "Đừng động đậy, sắp xong rồi."

Động tác của hắn tỉ mỉ lại dịu dàng, như đang đối đãi với một món đồ sứ vô giá.

Bôi thuốc xong, hắn cũng không làm chuyện gì kỳ quái, cẩn thận đi lại vớ chân cho ta.

Bình thường đến mức cứ như thể việc hắn trèo giường trộm hôn đều chỉ là ảo giác của ta, hắn vẫn là người anh trai tốt đó.

"Hoàng huynh, huynh không giận muội nữa rồi?"

Hắn nhấc mí mắt lên: "A Ninh đang nói chuyện nào?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ta sững người, ngoài chuyện không bàn bạc với hắn đã dọn ra khỏi cung thì còn chuyện gì nữa?

Tạ Thừa Uyên dường như chợt hiểu ra: "A Ninh nói chuyện bỏ lại hoàng huynh ra ngoài cung ở?"

"Không sao, ta cũng dọn ra khỏi cung rồi, phủ đệ ở ngay sát vách phủ Công chúa của A Ninh."

Mặt ta trắng bệch, thảo nào lúc đi dạo trong sân nghe thấy sát vách có động tĩnh lớn, hóa ra là hắn dọn đến.

"Làm hàng xóm với ta, A Ninh không vui sao?"

Ta nén lại xúc động muốn đánh hắn, ủ rũ nói: "Vui ạ."

"Vui là tốt rồi, nghĩ rằng ta sẽ mở một cánh cửa trên bức tường ngăn giữa hai phủ, A Ninh chắc cũng không có ý kiến gì đâu."

Ta nặn ra nụ cười giả tạo, suýt nữa nghiến nát răng hàm.

Quyết định dọn ra khỏi cung của ta cũng không kéo giãn khoảng cách giữa ta và Tạ Thừa Uyên.

Ngược lại còn khiến hắn ra vào tẩm điện của ta tự do hơn.

Loading...