Tuyết từ từ tan ra. Mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn của họ. Tôi cô đơn cất bước trên còn đường nhộn nhịp, bỗng dưng thấy có chút cô đơn. Tôi là ai, đến cuối cùng tôi phải đi về đâu. Liệu rằng trong muôn ngàn thế giới kia, tôi có được căn nhà và người thân đang mong chờ, như cô bé bán diêm và bà của cô ấy không?
Đương nhiên, chưa kịp chìm sâu vào cảm xúc thì thứ phiền phức lại tới.
Người soát vé bất ngờ từ đâu xuất hiện. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn vào một con mồi, rồi hét lớn:
-" Soát vé, xuất trình vé. Soát vé, xuất trình vé."
“Người soát vé đã xuất hiện, mong người chơi nhanh chóng chọn lựa.
A. Bạn thấy anh ta đáng sợ quá nên đã hoảng loạn bỏ chạy.
B. Bạn lục tìm trong túi xem có cái gì không và đưa nó cho anh ta.
C. Bạn bảo rằng tôi vẫn chưa tìm thấy người bán vé nên tạm thời vẫn chưa có vé.
D. Bạn móc ra mấy cục đỏ đỏ bạn mua lúc đầu đưa cho anh ta.”
Vừa nãy người bán vé đã đưa mấy cục đỏ đỏ cho tôi khi tôi mua vé, vì vậy chắc mấy cục đỏ đỏ đó là vé rồi. Tôi chọn D, rồi lấy ra bốn cục màu đỏ đưa cho người soát vé trước mặt.
Người soát vé kiểm tra những cục tròn của tôi, và bỗng bất ngờ giận dữ. Anh ta hét to:" Thiếu vé! Thiếu vé!" và muốn lao tới tấn công tôi.
“ Vé bạn đưa cho người soát vé bị thiếu.
A. Tức giận, tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ vô lý này.
Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay
B. Đôi co với anh ta rằng bạn không hề thiếu vé, chắc chắn là anh ta đã nhầm.
C. Một lần nữa tìm xem trong túi còn lại gì không.
D. Chọn một cách khác.”
Tôi đã mua vé từ người bán vé, không biết sai sót từ đâu. Xem ra chỉ có thể lục lại túi xem. Đúng rồi, ban đầu là có 5 vở kịch, thì đúng ra, phải là 5 vé mới đúng.
Tôi lục tìm trong túi áo ra một tờ giấy, là thư mời đến phó bản lần này. Tôi bèn thử đưa nó cho người soát vé, anh ta kiểm tra và bảo rằng còn thiếu một vé nữa nhưng chút nữa sẽ quay lại sau.
Qua được một ải rồi. Trước mắt phải nhanh chóng tìm thêm một tấm vé nữa trước khi người xoáy vé quay lại. Tôi chạy đi. Chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi tôi nhìn thấy một văn phòng, ghi là” Phòng Chủ Rạp”. Tôi mở cửa, đi vào trong.
Bên trong là một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, đầu hói, có râu mép, bận một bộ lễ phục màu xanh xám, trên tay là một điếu xì gà đang cháy. Ông ta nhìn thấy tôi, liền cười nhếch mép rồi đưa tay vuốt ve chòm râu ngắn cũn cỡn.
-” Chào chàng trai trẻ. Ta là ông chủ của rạp hát này. Cậu cần gì?”
-” Ông là ông chủ rạp hát sao? Tôi muốn có một tấm vé của rạp, không biết tôi có thể kiếm nó ở đâu?”
-” Ta có vé. Ta có thể đưa nó cho cậu, nhưng với một điều kiện.”
-” Điều kiện là gì, ông cứ nói.”
-” Trong rạp hát này của ta có một kẻ trộm đã lẻn vào đây. Ta muốn nhờ cậu đi giúp ta tìm bắt kẻ trộm này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-quy-tac-sinh-ton-2-nha-hat-bong-toi-bi-nguyen-rua/chuong-7.html.]
Ông ta mỉm cười rồi rút ra trong học bàn, đưa cho tôi một tờ giấy gì đó. Tôi nhận lấy, rồi người soát vé từ đâu xuất hiện. Anh ta cầm lấy tờ giấy đó, xác nhận rồi rời đi.
Ông chủ nhà hát vẫn đứng đó đợi tôi. Lỡ nhận được vé của người ta rồi, thì đành phải làm việc cho người ta. Tôi vòng ra ngoài, đi đến một hành lang dài, bất ngờ, tôi bị một kẻ lạ mặt kéo vào phía sau một đường hầm bí mật.
-” Con, con, tại sao con lại ở đây? Chạy mau đi.”
Kẻ túm lấy tôi là một người đàn ông trung niên gầy gò, quần áo rách rưới, tóc tai và râu ria bù xù, trên người đầy bụi. Phía bên trong đường hầm là một cái bàn gỗ cũ kỹ, bên trên là một cây nến đang cháy leo lét và vài mẩu bánh mì vụn đã lên mốc xanh không biết đã bao lâu rồi.
-” Này, con có nghe ta nói không đấy? - Người đàn ông vừa cố gắng túm lấy tôi, vừa nói - “Nơi này không phải là nơi con nên đến, mau rời đi mau!”.
Ông ta kéo tôi đi về một hướng nào đó, bất ngờ lúc này ở hướng đối diện, ông chủ nhà hát xuất hiện cùng với một cây s.ú.n.g trên tay.
-” Quả nhiên nếu có cậu thì liền sẽ tìm được mà.”
Ông chủ rạp hát chĩa s.ú.n.g về người đàn ông gầy gò. Người đàn ông gầy gò đứng chắn trước mặt tôi, đưa tôi ra sau lưng, bảo vệ tôi.
Lúc này, ông chủ rạp hát mới lên tiếng.
-” Chàng trai trẻ, kẻ đang đứng chỗ cậu là kẻ trộm mà ta đang tìm kiếm bấy lâu nay. Hãy giúp ta tiêu diệt kẻ trộm này, ta sẽ tặng cái rạp hát này luôn cho cậu.”
Vì bắt một kẻ trộm mà tặng nguyên một rạp hát cho bất kỳ ai sao? Điều này có vô lý quá không vậy. Ông chủ rạp hát như thấy được suy nghĩ của tôi, bèn thay đổi giọng điệu dụ dỗ.
-” Vậy thì không cần thiết phải xử lý, chỉ cần cậu qua đây với ta. Cậu cứ đứng bên đó, ta sợ kẻ trộm sẽ làm điều gì gây nguy hiểm đến cậu.”
Người đàn ông gầy gò nghe đến đây thì ra sức lắc đầu, giữ tôi lại như không muốn để tôi đi. Tôi hất tay người đàn ông đó ra, từ từ đi về phía chủ nhà hát.
Khi đi đến gần chủ nhà hát, ông ta mỉm cười như bản thân sắp giành được chiến thắng thì bất ngờ, tôi giành lấy cây s.ú.n.g trên tay ông ta, chĩa ngược lại về phía ông ta.
-” Ông không phải là chủ của nhà hát này, ông là ai?”
Người đàn ông béo ú thấy tình thế bị thay đổi bèn tức giận, cơ thể gã phình to ra, nổi đầy bong bóng mụn nhọt. Gã nhào tới muốn tấn công tôi. Trong lúc hoảng loạn, tôi đã lỡ tay bóp cò. Thân hình to lớn của gã nổ tung, đồng thời rạp hát cũng bất ngờ cháy lớn. Lửa lan ra khắp nơi, nhà hát cứ thế đổ sập. Người đàn ông gầy gò liền lao tới, che chắn cho tôi. Thân hình ốm yếu của ông cứ vậy mà chịu hết bao tổn thương do ngọn lửa gây ra, rồi từ từ bị nuốt chửng.
—-----•—----•—---
Ngày x tháng y năm xx, một nhà hát lớn bị bốc cháy. Người ta đồn rằng, ông chủ nhà hát vì uống say mà không cẩn thận làm đổ nến, khiến bản thân thiệt mạng, cơ đồ cũng tiêu tan theo.
Ngày y tháng x năm xx,
Vẫn là rạp hát bị bốc cháy ấy, nhưng sự thật đã được tiết lộ.
Hung thủ thật sự là một tên gian thương, hắn ta lẻn vào trong rạp hát ý đồ muốn trộm con dấu và làm giả giấy tờ cướp đoạt nhà hát. Không may, hắn bị ông chủ nhà hát phát hiện. Hai người trong lúc giằng co đã làm đổ ngọn nến trên bàn, lửa cháy lan ra làm nhà hát bị cháy trụi. Toàn bộ đều chôn thây trong biển lửa.
Người chủ rạp hát có một người con trai, làm nghề phóng viên. Cậu đã đi điều tra về sự thật bí ẩn năm xưa, rửa oan cho cha và bắt kẻ thủ ác phải trả giá cho hành vi của mình.