Hai vị tần ở các điện bên cạnh không giấu nổi sự ngưỡng mộ:
“Muội muội thật có phúc khí, người dưới cũng thật biết tranh danh.”
“Mà cô nương Ngọc Trúc kia vừa nhìn đã biết là người thật thà chăm chỉ, sao trước nay lại chưa từng gặp qua vậy?”
Hoan tần nhìn ta một cái, ho khan lấp liếm:
“Nàng ấy là do tỷ tỷ Nguyễn phi giao cho ta, mới đến chưa bao lâu, ta chưa sắp xếp kỹ nên để nàng giúp việc dưới bếp…”
Nói xong liền nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt Quý phi.
May thay Quý phi chỉ lướt qua nàng một ánh nhìn, không trực tiếp trách tội vì dám nhắc đến phi tử lãnh cung.
Hai vị tần kia cũng là người biết nhìn tình thế, lập tức phụ họa:
“Ôi chao, muội muội thật là người trọng tình trọng nghĩa.”
Được tâng bốc như thế, nét cười trên mặt Hoan tần lại càng đắc ý hơn.
Hoan tần vốn chẳng thông minh là bao, trái lại còn thẳng thắn lỗ mãng, dễ làm phật lòng người khác.
“Các tỷ tỷ nói rất phải, làm người ấy à, không thể quá ích kỷ được.”
Hai vị tần kia, năm đó nghe tin Nguyễn phi gặp chuyện còn tránh như tránh tà.
Nay bị Hoan tần vạch trần trắng trợn như thế, trong lòng chỉ biết nghiến răng âm thầm chịu đựng.
Trở về điện bên, Hoan tần trước mặt mọi cung nữ cũng tỏ vẻ ban thưởng cho ta mấy món đồ.
Cuối cùng còn buông một câu:
“Từ nay khỏi phải trực đêm nữa, chỉ cần lo tốt việc bếp núc là được.”
“Cấp bậc thì định là cung nữ nhị đẳng đi.”
“Dạ.”
Ta nhận lại nhiệm vụ mới, ôm lấy bộ y phục cung nữ mới được ban, sải bước trở về.
Gió mùa mỗi lúc một lạnh hơn.
Dưới ánh nắng chiều nghiêng nghiêng, nước mắt ta rơi xuống lã chã.
4
Về đến chỗ nghỉ của cung nữ, không biết ai đã dời bô nước bên giường ta đi nơi khác.
Có mấy cung nữ tam đẳng vừa nói cười vừa nhận lấy lò sưởi than, lúc thấy ta thì đồng loạt im bặt.
Ta nhận ra họ — trước kia cũng từng hùa theo người khác để chèn ép ta.
Gương mặt họ có phần ngượng ngùng, đẩy lò than về phía giường của ta.
Ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười, chẳng buồn lên tiếng.
Ngày tháng dường như đã hé lộ chút mầm xuân giữa cành khô.
Rồi chẳng bao lâu sau, ta gặp lại muội muội.
Vài hôm không gặp, muội ấy đã gầy rộc đi, chỉ mặc một lớp áo mỏng run cầm cập.
Khuôn mặt vốn trắng trẻo tròn trịa giờ xuất hiện vài vết cào xước, cả người trông vô cùng thê thảm.
Hóa ra là vì tranh đồ ăn với các cung nữ khác trong lãnh cung, không chỉ không giành được, mà còn bị cào rách mặt.
Nàng đã mấy ngày rồi chưa được một bữa no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-menh/chuong-3-ta-khong-ha-tien-nhu-nang.html.]
Muội trừng mắt nhìn ta, đầy oán hận:
“Kiếp trước tỷ làm sao mà kiếm được đồ ăn?”
“Cướp thôi.” Ta nói.
Lúc đầu đúng là phải tranh cướp với người khác, nhưng chẳng được bao nhiêu.
Sau đó ta quen một phi tần cũ của triều trước trong lãnh cung, nàng ấy nhờ vào việc “đối thực” với thái giám mà có được ít gạo, bột, còn lén trữ cải đông.
Ta thường giúp nàng làm việc, nhưng nàng rất đa nghi.
Phải sau khi nếm thử vài món ta nấu, mới dần chấp nhận cho ta ở lại.
Nàng ăn no thì chừa cho ta ít phần, ta đem về chia cho Nguyễn phi.
“Chỉ có cướp thôi sao? Tỷ không lừa muội đấy chứ?”
Muội gục xuống thất vọng.
Nàng vốn quen khéo léo lấy lòng người, biết ăn nói để được chủ tử yêu quý, chứ chẳng có chút bản lĩnh thật sự nào.
Nếu ra tay tranh đoạt, thì chỉ có bị đánh mà thôi.
Muội cắn răng, ánh mắt trở nên đáng thương:
“Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội được không?”
“Muội là muội muội ruột duy nhất của tỷ mà…”
Ta không nhịn được bật cười lạnh lẽo.
……….
Kiếp trước, cũng từng có lúc ta đói đến hoa mắt chóng mặt, đành hạ mình cầu xin nàng giúp đỡ.
Nhưng nàng đã làm gì? Ta vẫn nhớ rất rõ
“Tỷ tỷ tốt của ta, là tỷ nhất quyết đòi vào lãnh cung, lấy được tiếng trung thành, thì chịu chút khổ cũng đáng thôi. Chẳng lẽ mọi tốt đẹp đều để tỷ chiếm hết sao?”
“Về sau đừng lò mò ra ngoài nữa. Mạng muội cũng là mạng người, đừng để bị tỷ làm liên lụy.”
Trước mặt ta, nàng đem những chiếc bánh điểm tâm còn thừa ném vào thùng nước rửa.
Còn nói, nếu đói quá thì cứ nhặt lên mà ăn.
Khi ấy, ta đã kinh ngạc và tuyệt vọng đến nhường nào.
…….
Giờ đây, ta lấy ra một chiếc bánh ngọt từ trong n.g.ự.c áo, ánh mắt đảo sang cái thùng dơ bẩn bên cạnh.
Muội mở to mắt, không thể tin nổi, lắc đầu liên tục:
“Đừng mà! Tỷ không thể sỉ nhục muội như vậy…”
Ngày trước nàng sỉ nhục ta thì được.
Nay bị ta trả lại, nàng lại không chịu nổi.
Ta hừ lạnh một tiếng, nhét chiếc bánh vào miệng, từng miếng từng miếng ăn hết sạch.
Ta không hạ tiện như nàng.
Ta biết quý từng miếng cơm manh áo.
Muội gục ngã dưới đất, khóc rấm rứt.
Nhưng ta không còn nửa phần mềm lòng nào nữa.
Chỉ là ta không ngờ — Hoan tần lại bằng lòng gặp nàng.
Kiếp trước, ta từng bị lão thái giám hành hạ đến mức không chịu nổi, đã cầu xin Hoan tần một cách khổ sở, vậy mà nàng ta còn cố tình tránh mặt.