HOÁN MỆNH - Chương 2: Quý phi

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:25:03
Lượt xem: 548

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta theo bước họ vào Trường Lạc điện.

 

Trên rừng cờ ở Thượng Lâm, Trường Lạc vang vọng tiếng trống chuông.

 

Điện Trường Lạc còn xa hoa rực rỡ hơn Thu Tịch các mà Nguyễn phi từng ở trước đây, khí thế trang nghiêm uy nghi không thể xem thường.

 

Bên trong cung nhân qua lại tấp nập, nhưng đâu ra đó, quy củ không loạn.

 

Chủ vị của Trường Lạc điện chính là Quý phi đương triều, còn Hoan tần chỉ ở một gian bên cạnh.

 

Vừa mới đến, ta còn chưa kịp có chút mong mỏi cho tương lai thì đã bị những kẻ trong bên điện ghét bỏ, không biết có phải là do Hoan tần ngấm ngầm chỉ đạo hay không.

 

Buổi tối, ta bị phân công canh đêm, đến khi hết giờ lại không có ai đến thay ca.

 

Từ nhỏ ta đã được đưa vào hậu cung, những quy tắc và mánh khóe nơi này, ta đều thuộc nằm lòng.

 

Lúc này ta biết rõ, không thể phạm sai lầm, càng không được để lại bất kỳ sơ hở nào, đành cắn răng tiếp tục đứng gác đến hết phiên.

 

Trời vừa hửng sáng, cuối cùng cũng được trở về nghỉ, nhưng vừa quay về đã thấy suất cơm của mình bị ném vào thùng nước rửa bát.

 

Đời trước ở lãnh cung, cơm thiu canh nguội ta cũng từng nuốt không thiếu bữa.

 

Đời này, ta vẫn có thể moi ra được một cái bánh bao vấy bẩn, nhét đại vào miệng.

 

Ăn xong, ta lặng lẽ dọn dẹp để đi nghỉ, lại bị người ta lôi dậy cưỡng ép bắt làm việc.

 

“Đồ tham sống sợ c.h.ế.t còn dám ngủ hả? Mau vào bếp nhóm lửa, rửa rau đi!”

 

“Phì! Loại phản chủ cầu vinh!”

 

Bọn họ cố ý không cho ta ngủ.

 

Nhưng sự mệt mỏi về thể xác vẫn chưa thể quật ngã được ta.

 

So với những tháng ngày trong lãnh cung, chút khổ này chẳng đáng gì.

 

Chỉ cần đừng để ta nắm được một tia cơ hội… dù chỉ là một tia…

 

Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.

 

Ta cắn răng gắng gượng, không ngờ thân thể dần dần không chịu nổi nữa.

 

Trong lúc nhóm lửa ở bếp nhỏ, ta vô tình gật gù ngủ gật, bị mụ quản sự phát hiện.

 

Ta cười tự giễu, chuẩn bị tâm thế bị phạt quỳ, thậm chí bị tát.

 

Nhưng không ngờ, mụ chỉ mắng vài câu chứ không ra tay.

 

“Cái vẻ mặt gì thế kia? Có thế này mà già này đánh được ngươi sao? Dù gì điện Trường Lạc cũng không phải chỗ vô pháp vô thiên!”

 

Ta sững sờ, trong lòng như vừa thoát khỏi một tai ương.

 

Ở trong bóng tối quá lâu, chỉ cần ai đó không quá khắt khe với ta… ta đã thấy cảm kích vô cùng.

 

Tuy không nói ra, nhưng tay chân ta càng thêm siêng năng.

 

Để báo đáp chút ít thiện ý ấy, mỗi lần vào bếp, ta đều tranh làm nhiều hơn, giúp mụ đỡ vất vả một chút.

 

Mụ là người ngoài lạnh trong ấm, nhìn ra tất cả nhưng không vạch trần, ánh mắt nhìn ta cũng dần hòa hoãn hơn.

 

Hôm ấy, ta trực xong quay lại định tìm thức ăn trong thùng nước rửa như mọi khi, mụ lại mang ra phần cơm nóng hổi đã dành riêng cho ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-menh/chuong-2-quy-phi.html.]

Những lần sau, khi ta quá mệt, mụ cũng khoát tay cho ta lui vào sau nghỉ tạm một lát.

 

Cứ thế, cuộc sống của ta dần thở được một hơi.

 

Không còn quá khó nhọc, không còn hoàn toàn ngột ngạt.

 

Ta vô cùng biết ơn vị mụ ấy.

 

Dù ta có chậm chạp cỡ nào, ai đối xử tốt với ta một phần, ta đều ghi khắc trong lòng, tìm cách hồi đáp.

 

Sau khi nhận được chút phần ăn đạm bạc, ta đổi được ít nguyên liệu tươi, tận dụng những phần thừa để làm món bánh điểm tâm thất sắc tự tay nghĩ ra.

 

Mụ ăn rồi khen lấy khen để, từ đó cũng mở lòng trò chuyện với ta nhiều hơn.

 

Ta dần có được người bạn đầu tiên sau hai kiếp người — một tình bạn vượt qua tuổi tác.

 

Về sau, ta tìm cơ hội làm thêm các món như thịt ngâm, bánh sữa, canh lòng…

 

Mụ chỉ biết tặc lưỡi tán thưởng.

 

Trong chính điện Trường Lạc, Hoan tần được sủng ái bất ngờ.

 

Nàng không nghĩ rằng vị Quý phi vốn luôn cao ngạo lại chủ động mời mình dùng trà.

 

“Thật là vinh hạnh khi được nương nương yêu thích, thần thiếp xin cảm tạ ân điển.”

 

“Nương nương ngài vừa ý cung nữ nào bên cạnh thần thiếp, không biết là ai để thần thiếp còn hậu tạ?”

 

Nếu có thể khiến nàng nở mặt nở mày trước mặt Quý phi, trở về ắt sẽ có trọng thưởng.

 

Quý phi liếc mắt về phía mụ cung nữ đứng gần mình.

 

Mụ ấy bước lên đáp:

 

“Là cô nương Ngọc Trúc, nàng có tài làm bếp rất khéo.”

 

Ít ai biết rằng, mụ cung nữ trông chẳng mấy nổi bật trong bếp kia, thật ra chính là tâm phúc theo Quý phi từ nhà mẹ đẻ vào cung.

 

Quý phi nhếch môi lười biếng mở miệng:

 

“Bổn cung giờ mới biết người ngươi nuôi trong phòng lại là một nhân tài như thế, đúng là che giấu giỏi.”

 

Nghe thấy tên ta, ánh mắt Hoan tần thoáng sững lại — ngạc nhiên, rồi chuyển thành khó tin.

 

Ta được gọi lên trước, hành lễ với Quý phi.

 

Một cung nữ bên cạnh bước tới, đặt vào tay ta một túi ngân lượng, nói là phần thưởng của nương nương.

 

Quý phi tuy tính tình cường thế, cũng từng ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cung phi, nhưng lại chưa bao giờ keo kiệt với hạ nhân.

 

Hoan tần cuối cùng cũng hoàn hồn, nét mặt phức tạp, lẩm bẩm:

 

“Không ngờ ngươi có bản lĩnh như vậy, ta quả thật đã xem thường rồi.”

 

Trong mắt nàng ta, ta vốn chỉ là một kẻ tầm thường, nhờ ánh sáng của muội muội mà được ở bên hầu hạ Nguyễn phi.

 

Nào ngờ, khi còn ở Thu Tịch các, ta từng từng bước thăng lên làm cung nữ nhất đẳng — đâu phải chỉ có tiếng mà không có thực lực.

 

Biết rõ mình không có nhan sắc, lại vụng ăn nói, ta liền học cho thật giỏi tay nghề nấu nướng, còn biết tính toán sổ sách rõ ràng.

 

Lần này không chỉ mình ta được thưởng, đến cả Hoan tần cũng nhờ đó mà được Quý phi ban tặng một cây trâm bảo thạch hải đường uốn lượn vô cùng quý giá.

 

Loading...