Hoan Lạc Thoáng Qua - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-11 10:10:23
Lượt xem: 880
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng bây giờ tôi đã nhìn thấu.
Ngoài hào quang mà xuất thân và gia thế mang lại.
Bọn họ cũng giống như tất cả đàn ông trên thế giới này.
Kiêu ngạo, tự phụ, giả dối, giả tình giả ý.
Nhưng lại đầu óc đơn giản, vài câu ngọt ngào, có thể dỗ anh ta thành một con lừa ngốc nghếch.
Tấn Thần cũng không ngoại lệ.
Rất lâu sau.
Đôi cánh bướm của tôi lại ướt đẫm.
Trong cơn mưa xuân dầm dề, run rẩy khẽ động cánh, rất lâu sau, mới nằm im lặng.
Tấn Thần nắm chặt cằm tôi, điên cuồng hôn tôi.
Tôi lại bắt đầu cảm thấy nóng.
Chủ động đáp lại, quấn lấy anh ta.
"Vậy thì, thật vinh hạnh cho anh."
17
Tôi lén lút sửa đổi nguyện vọng mà Tấn Thần đã điền giúp tôi.
Ngôi trường tôi muốn đến, ở một vùng Tây Bắc rất xa xôi.
Tôi quyết định học hết thạc sĩ và tiến sĩ ở đó, rồi sẽ ở lại đó luôn.
Cũng coi như là báo đáp Tổ quốc, góp một phần sức lực.
Nhưng những điều này, Tấn Thần đều không biết.
Tôi cũng giấu kín không một kẽ hở.
Trong khoảng thời gian trước khi có giấy báo nhập học.
Tôi và Tấn Thần gần như cả ngày quấn quýt bên nhau.
Tấn Thần bắt đầu không hề né tránh việc xuất hiện cùng tôi.
Đôi khi anh ta còn đi ăn quán ven đường cùng tôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Còn có một lần, anh ta thậm chí còn ăn hết cả bánh mẹ tôi làm cho tôi.
Đôi khi tôi từ chối một vài cuộc hẹn vì những chuyện vặt vãnh.
Tấn Thần rất không vui.
Anh ta giật lấy bút trong tay tôi: "Đừng có suốt ngày bận rộn với cái đống việc vớ vẩn của em nữa, nhìn người đàn ông của em một chút đi."
Tôi ngước mắt nhìn anh ta.
Ánh nắng ban trưa chiếu lên khuôn mặt anh ta.
Khiến anh ta trông cũng trở nên ấm áp lạ thường.
Hàng mi của anh ta vừa dài vừa dày.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, cấu trúc xương hoàn hảo không tì vết.
Tôi thích nhất chiếc mũi và chiếc cằm của anh ta.
Không nhịn được ghé sát lại, khẽ chạm môi anh ta như chuồn chuồn lướt nước.
"Sầm Hoan?"
Tấn Thần có chút bất ngờ.
Tôi đột nhiên mỉm cười với anh ta, một nụ cười rất chân thành.
Trong ánh nắng ấm áp dịu dàng.
Trong bầu không khí thuần khiết, hiếm có, không vướng chút dục vọng nào này.
Tôi thả lỏng trái tim mình, phiêu du một lát.
Dù thế nào đi nữa.
Tôi thích vẻ ngoài và cơ thể của anh ta.
Anh ta đã khiến tôi vui vẻ rất lâu.
Cho tôi rất nhiều tiền.
Giúp tôi giải quyết cái gia đình khó khăn kia.
Thậm chí còn giúp mẹ tôi mua hai cửa hàng.
Bà không cần phải bày quày dãi nắng dầm mưa, bị quản lý đô thị đuổi chạy nữa.
Tính toán kỹ ra, tôi đã chiếm được món hời quá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-lac-thoang-qua/chuong-7.html.]
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã cảm kích đến rơi nước mắt.
Nghĩ như vậy, tôi lại ghé sát lại, đặt môi mình lên môi anh ta, trao cho anh ta một nụ hôn dài và dịu dàng.
18
Sau nụ hôn ngày hôm đó, Tấn Thần dường như có chút thay đổi.
Trước đây anh ta chưa bao giờ nhắc đến tương lai.
Nhưng bây giờ, anh ta thỉnh thoảng lại buột miệng nói ra.
"Đợi chúng ta đến Bắc Kinh, anh sẽ mua một căn nhà cạnh trường, em cũng đừng ở ký túc xá, dọn ra ở chung với anh."
"Sầm Hoan, em cũng làm bánh cho anh ăn đi, em làm, chắc chắn anh sẽ thích."
"Giường nhất định phải mua một cái thật to thật chắc chắn, mới có thể thoải mái mà “vận động”."
"Em thích phong cách nào? Thôi, đến lúc đó em nói chuyện với bên thiết kế là được."
"Đừng mang mấy thứ đồ rách nát này của em đi, anh mua cho em đồ mới hết cho."
Tôi cười đáp ứng từng câu một.
Cũng không hỏi anh ta, vậy nếu vị hôn thê của anh ta biết thì sao?
Bởi vì trong thế giới của anh ta, chuyện này dường như không quan trọng lắm.
Cho dù tôi có bị đóng đinh cái danh người thứ ba nhục nhã lên người.
Trên đời này không có bức tường nào không có gió lọt qua.
Việc Tấn Thần qua lại với tôi, lan truyền thực sự ầm ĩ.
Người nhà và vị hôn thê của anh ta, làm sao có thể không nghe thấy phong thanh.
Lúc cô gái tên Triệu Thù xinh đẹp kinh người tìm đến tôi, tôi đang mồ hôi nhễ nhại giúp mẹ dọn dẹp cửa hàng.
Cô ta nhíu mày nhìn tôi lấm lem, đáy mắt mang theo vẻ ghét bỏ.
Biểu cảm này của cô ta, rất giống với Tấn Thần lúc đó.
Người có tiền luôn có những điểm chung.
Tôi liếc nhìn cô ta, đoán ra thân phận của cô ta.
Rửa mặt xong, bước ra khỏi cửa hàng: "Cô tìm tôi sao?"
"Cô là Sầm Hoan?"
Triệu Thù đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Dường như cảm thấy tôi không xứng làm đối thủ của cô ta, vẻ dữ tợn trên mặt thậm chí còn tan đi không ít.
"Ừ, là tôi."
Triệu Thù gật đầu: "Nhìn thấy cô là tôi hiểu rồi."
"Là cô quyến rũ Tấn Thần đúng không."
"Loại con gái tầng lớp thấp như các cô, thứ thích làm nhất chính là mơ mộng trèo lên cành cao hóa phượng hoàng."
"Chỉ là, cẩn thận một chút, đừng để công dã tràng."
"Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."
"Tránh xa Tấn Thần ra, lần này chỉ là cảnh cáo."
"Nếu để tôi biết cô còn quấn lấy anh ấy..."
Triệu Thù lắc lắc cổ tay.
Lúc này tôi mới nhìn thấy, một tiểu thư khuê các yếu đuối như vậy.
Trên cổ tay lại quấn một chiếc roi ngựa đen bóng.
Cô ta cười rất nham hiểm: "Tôi sẽ đích thân dùng chiếc roi này, đánh nát mặt cô đấy."
Triệu Thù nói xong, chỉ vào cửa hàng của mẹ tôi, phân phó người bên cạnh.
"Đập nát cái cửa hàng này cho tôi, bồi thường hết bao nhiêu cứ bồi thường cho bọn họ."
Cô ta nói xong liền quay người lên xe, nghênh ngang rời đi.
Khi cửa hàng bị đập phá, cả người mẹ tôi run rẩy.
Nhưng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nắm rất chặt, không để bà tiến lên.
Đập rồi cũng tốt.
Thực ra tôi vốn đã định bán hết những thứ có thể bán.
Bao gồm cả cửa hàng mà Tấn Thần cho.
Nhưng mẹ tôi không nỡ bỏ công việc của mình, tôi chỉ có thể chiều bà.
Bây giờ, bà vừa hay cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, dưỡng sức khỏe.