Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hoán Đổi Thân Xác Với Thái Tử Gia - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-18 13:26:23
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18

 

Tôi thậm chí còn nhận được cuộc gọi từ mẹ của Thái tử gia:

 

“Nghe nói con đang qua lại với một nữ minh tinh không ra gì phải không?”

 

Tôi liếc mắt ra hiệu với Thái tử gia.

 

Thái tử gia cúi đầu giả chết.

 

Dù sao cũng không phải thân thể của mình, không phải mẹ của mình.

 

Tôi bịa bừa một câu: “Tiềm năng.”

 

“Ý con là gì?”

 

“Mới ở bên nhau thôi.”

 

“Ha ha ha ha, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con, con đừng chọc mẹ cười...”

 

Vậy thì tốt.

 

Tôi quyết định tranh thủ kiếm thêm một khoản:

 

“Năm trăm vạn, để cô ấy rời xa con.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Bà ấy chỉ để lại một câu “Đừng có chọc mẹ cười nữa”, rồi cúp điện thoại luôn.

 

Tôi quay sang nói: “Mẹ anh thú vị thật.”

 

“Cảm ơn, mẹ cô cũng vậy.”

 

Tôi: “?”

 

Đột nhiên thế nào lại thành ra cả hai bên đều quen biết mẹ của đối phương rồi?

 

19

 

Sau khi chương trình hẹn hò kết thúc, tôi có một khoảng thời gian rảnh rỗi khá dài.

 

Thái tử gia hỏi tôi: “Hết việc làm rồi à?”

 

Hả? Anh ấy nghiện lăn lộn trong giới giải trí rồi sao?

 

“Đang đợi chương trình hẹn hò trả nốt tiền, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rút khỏi giới.”

 

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi vui vẻ.

 

Tôi và Thái tử gia lại khui mấy chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi:

 

“Tất cả mọi người đều nói anh với Bạch Niệm là thanh mai trúc mã, có chuyện gì thú vị để tôi hóng hớt không?”

 

“Nực cười, tôi với cô ấy không phải ở cùng một nơi, sao gọi là thanh mai trúc mã được?”

 

Tôi ngớ người: “Hai người không phải cùng một khu sao?”

 

“Không cùng một con phố.”

 

Tôi im lặng.

 

Anh ấy phân chia cũng chi tiết quá nhỉ.

 

“Làm Thái tử gia thật thú vị, tất cả mọi người đều phải nhường tôi.”

 

“Làm minh tinh cũng thú vị, ai cũng nhìn tôi mắng người.”

 

Anh ấy im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lên một tiếng: “Cô giỏi thì lên mà làm!”

 

Được rồi, lại đổi về trạng thái cũ.

 

Thái tử gia vẫn còn say, vừa tỉnh một chút đã lập tức lao vào làm việc.

 

Tôi nhớ đến người bố chẳng biết trốn biệt phương nào của mình, cảm thấy ông ta phải gánh khoản nợ ba trăm năm mươi triệu cũng đáng lắm.

 

20

Tôi tuyên bố rút khỏi giới giải trí khi danh tiếng đang ở đỉnh cao.

 

Khi tất cả mọi người còn tưởng tôi sắp gả vào hào môn, tôi lại quay về tiếp quản cái nhà máy đồ da đang rối tung rối mù của gia đình.

 

Đám tay săn ảnh bám theo tôi và Thái tử gia cả một ngày, mong chụp được thứ gì đó giật gân.

 

Nhưng kết quả là, Thái tử gia ngồi trong văn phòng cả ngày.

 

Còn tôi thì vào nhà máy.

 

Tôi còn năm lần bảy lượt mời đám săn ảnh vào quay cảnh nhà máy đồ da của mình nhưng anh ta lịch sự từ chối hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn bị đám công nhân nhiệt tình kéo vào.

 

Tôi giới thiệu sản phẩm của nhà máy với anh ta:

 

“Toàn bộ là da thật! Chống nước luôn, anh sờ thử xem!”

 

Tay săn ảnh chạm vào thử:

 

“Công nhận là khá tốt.”

 

“Đây là mẫu mới của chúng tôi! Tôi bán cho anh giá gốc, chỉ ba trăm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-doi-than-xac-voi-thai-tu-gia/chuong-6.html.]

Người quản lý đứng sau lưng tôi thì thầm: “Chị ơi, chất liệu loại này mà bán hai trăm là chúng ta chịu lỗ nặng đấy!”

 

“Lỗ thì lỗ! Để quảng bá ví da của chúng ta, báo đáp mọi người, bỏ tiền túi bù lỗ một chút thì có sao!”

 

Tay săn ảnh rưng rưng nước mắt, mua luôn năm cái ví.

 

Lừa anh ta thôi.

 

Giá vốn cái ví này chỉ có một trăm.

 

Tối hôm đó, tôi thấy bài bóc phốt của tay săn ảnh:

 

[Nữ minh tinh hạng hai nghi vấn gả vào hào môn? Sự thật là...]

 

Hóa ra sự thật là nữ minh tinh hạng hai này quay về nhà máy đồ da, dẫn dắt công nhân cùng làm giàu.

 

[Cô ấy thực sự quay về kế thừa nhà máy đồ da à?]

 

[Chữ đen nhìn càng lâu càng thấy đỏ.]

 

[Làm sao để mua túi xách nhà chị ấy đây?]

 

[Link đây!]

 

Mỗi ngày tôi bận rộn với công việc ở nhà máy đồ da, tận dụng sức nóng của mình để ký các đơn hàng lớn.

 

Thái tử gia gửi tin nhắn thoại cho tôi, tôi không nghe.

 

Anh ấy nói: [Bây giờ cô là đại nhân vật bận rộn rồi.]

 

Giọng điệu có vẻ oán trách.

 

Tôi đáp: [anh mắng đi, mắng xong nhớ chuyển tiền.]

 

[...]

 

21

 

Lần tiếp theo tôi gặp lại Thái tử gia là để bàn chuyện làm ăn.

 

Anh ta nói muốn làm buôn bán bên ngoài.

 

Tôi lập tức cảnh giác: “Miếng bánh của giới Chiết Giang chúng tôi, anh bớt chen chân vào đi.”

 

Anh ấy: “?”

 

Có thể thấy rõ anh ấy rất muốn chửi người nhưng vẫn nhịn xuống.

 

Anh ấy nói: “Bây giờ trong mắt cô chỉ có sự nghiệp.”

 

Tôi gật đầu khẳng định: “Đúng đúng đúng.”

 

Lần này anh ấy không nhịn được nữa, bật ra một câu “fuck”, rồi nói tiếp:

 

“Ý tôi là, chúng ta có thể hợp tác.”

 

Tôi và anh ấy bàn bạc suốt nửa ngày, chửi nhau suốt hai tiếng.

 

Cuối cùng đạt được thỏa thuận hợp tác: mở sàn thương mại điện tử quốc tế.

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, MC chuyên nghiệp giơ cái ví lên, hét lớn: “30$, We can give you two!”

 

Tổ kiểm soát trung tâm giơ tay cổ vũ: “Yes!”

 

“40$, We can give you four!”

 

“No problem!”

 

Chiến lược kinh doanh chủ yếu là khiến người ta tưởng mình mua hời, nhưng thực tế lại bị lừa đến mức không còn cả quần đùi.

 

22

Khi nhà máy đồ da của tôi đang ngày một phát triển thì bố tôi quay về.

 

Ông ta hoàn toàn không hài lòng với định hướng cuộc đời tôi, suốt ngày khoa tay múa chân với chiến lược kinh doanh của tôi:

 

“Nếu con chịu lấy Thời Húc, chẳng phải cái gì cũng có sao? Ngu ngốc!”

 

Tôi giơ ngón giữa với ông ấy: “Đồ ngu.”

 

Ngay cả tôi cũng không muốn cưới một bình hoa mắc nợ ba trăm năm mươi triệu.

 

Ông ta tỏ ra vô cùng bất mãn với thái độ của tôi nhưng trước ánh mắt giám sát của vệ sĩ, chỉ có thể nuốt giận.

 

“Ông về một mình à? Vợ bé của ông đâu?”

 

Ông ta có chút lúng túng vò đầu.

 

Tôi nghi ngờ lần này vợ bé của ông ta đã ôm tiền chạy mất.

 

Ông ta ấp úng một lúc lâu, rồi nói: “Chia tay rồi, cô ấy không có ý định trở về nước.”

 

Tôi nói với thư ký: “Được, bảo luật sư đơn kiện chỉ ghi tên Lê Hạc thôi.”

 

Ông ta: “?”

 

Bố tôi tức giận nhảy dựng lên nhưng lại bị bảo vệ lôi ra ngoài.

 

 

Loading...