Thật ngờ cô gài. Hắn đã sớm nghi ngờ khi cô vừa tỉnh dậy khỏi giường bệnh, đó bèn dùng trứng gài cô. Vẫn biết hắn là kẻ ác độc, ngờ hắn còn là kẻ thông minh nham hiểm. Trí tuệ này nếu dùng để làm việc tốt, giúp ích cho đời thì tốt biết bao. Thật đáng tiếc.
Cô thiếu dưỡng khí, còn cả sức để chửi. Câu nói phát chỉ còn ú ớ yếu ớt:
-Nếu...ngươi...ư..giết...ư......ngươi... sẽ mất...ư... quyền thừa kế...
Bàn tay hắn lỏng dần rồi buông . Cô ngồi dậy thoi thóp thở. Trong đầu cô lúc này chỉ có 1 nguyện vọng, đó là chạy trốn khỏi ngôi nhà đầy nguy hiểm này.
Đột nhiên hắn sang vuốt má cô, vẫn là ánh mắt dịu dàng của người thương em hết mực:
- Dĩ nhiên là yêu thương em rồi. Chỉ là đề phòng có kẻ nào đó cải trang em, hoặc cũng có thể là phẫu thuật để giả mạo em.
Lúc này cô mới nhận , điểm yếu của hắn chính là quyền thừa kế. Kể cả cô phải Trần Ngọc Linh, nếu trong xác này mà chết, và còn tìm được chứng cứ cái chết liên quan đến hắn, hắn sẽ mất sạch quyền thừa kế. Rút cuộc thì cô cũng tìm thấy bùa hộ mạng của mình. Cô nằm xuống giường, an nhiên kéo chăn lên phủ kín mặt. Rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, cô bỗng cảm thấy bụng dạ nặng nề. Cô mót tè. Cô ôm lấy bụng, lật chăn đứng dậy, vặn tay nắm cửa. Cô chột dạ nhớ đang ở trong cơ thể thằng nhóc. Nếu vệ sinh, kiểu gì cũng phải đụng chạm vào chỗ tế nhị. Cô là bác sĩ pháp y, chuyện đụng chạm cô làm ít. Có điều đây là 1 cơ thể sống. Thêm nữa, cô muốn trở thành kẻ biến thái cơ hội, lợi dụng lúc này để đụng chạm thiếu niên.
Tiểu thuyết là nơi chữa lành.
Mấy bạn ghé qua follow mình trên Fb để ủng hộ mình nha.
Mình là Tiểu thuyết Tsuky.
Thấy có tiếng động, Nguyễn Thế Anh cũng ngồi dậy, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Trong đầu cô hiện lên 1 suy nghĩ quỷ dị. Hắn là 1 kẻ cuồng sạch sẽ, vậy thì dễ rồi. Cô lại gần giường, 1 tay ôm bụng, 1 tay túm lấy áo hắn lay lay:
- Em buồn tè.
Cô lỡ miệng mất . Dùng từ tè vẻ nữ tính quá thì . Lẽ nên là em vệ sinh.
Nguyễn Thế Anh cau mày, hất tay cô , rồi lấy tay phủi phủi chỗ cô chạm vào:
- Thế thì mau .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoan-doi-linh-hon-zhjr/chuong-9-choi-dua-voi-soi.html.]
Nói xong hắn thản nhiên nằm xuống giường. Cô vẫn chịu thua, tiếp tục lay hắn:
- Anh giúp em .
Dưới ánh đèn ngủ, cô thấy khóe miệng hắn giật giật. Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi lại:
- Giúp thế nào?
Cô càng tỏ vẻ đau khổ:
- Kể từ lúc chết sống lại, em rất sợ đụng vào phần dưới. Lúc xuống ̣a ngục, những kẻ bị em hại mất dưới, bu lại muốn hành hạ em. Đến giờ em vẫn còn bị ám ảnh.
Hắn mặc kệ cô lay thế nào cũng quyết tâm giả điếc. Cô liền nằm gục xuống giường ôm bụng rên la thảm thiết.
- Em chịu được nữa rồi. Nếu giường có mùi, cũng nên trách em.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, nhấc bổng cô lên, bế đến nhà vệ sinh. Sau khi đã vào wc, hắn ̣nh ngoài thì cô ngăn lại:
- Làm ơn giúp em. Trên cổ em vẫn còn dấu tay, ngày mai em sẽ nói cho ai biết là mình bị bóp cổ.
Cô để ý thấy trong mắt hắn có 1 luồng sát khí, nhưng lập tức dịu lại ngay. Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng kéo khóa quần giúp cô.
Đồng thời, lấy 1 hộp găng tay cao su, đeo 1 cái tay và giúp cô tè. Hoàng Hải Vân thấy mới nghĩ , đúng là còn cách thể dùng . Đằng nào cũng sống chung với cơ thể , chuyện cũng tự .
Hoàng Hải Vân rụt rè bảo:
- Anh cho em hộp đó .
Nguyễn Thế Anh cô bằng ánh mắt nghi hoặc cũng đưa cho cô và ngoài.