Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

HOẮC PHU NHÂN ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-05-18 09:27:24
Lượt xem: 386

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

NGOẠI TRUYỆN:

Dạo này tôi cảm thấy ông chú nhà mình rất đáng ghét.

Tại sao ư? 

Vì trước đó Hoắc Dự Minh đi công tác dài ngày mà không cho tôi theo cùng, tôi giận!

Từ sau khi nói chuyện thẳng thắn, chúng tôi không còn như trước nữa, cả ngày cứ dính nhau như sam. 

Cộng thêm tính chất công việc của tôi khá đặc biệt, hai bên từng thỏa thuận, nếu anh đi công tác thì có thể dắt tôi đi theo, tôi mang theo thiết bị, ở khách sạn cũng có thể làm việc.

Cuộc sống như vậy, hỏi có cô gái nào không mê?

Thế mà lần này anh ấy nói phải lên núi khảo sát một dự án, lấy lý do “điều kiện tệ lắm, em đi không tiện” để từ chối cho tôi bám càng. Nên chúng tôi chính thức bắt đầu chuỗi ngày xa nhau suốt nửa tháng trời.

Hoắc Dự Minh đi ngày đầu tiên… tôi nhớ anh.

Ngày thứ hai… vẫn nhớ anh.

Ngày thứ ba… tôi bắt đầu nổi giận!

Trên núi sóng yếu, ba ngày mới gọi cho tôi một cuộc.

Lúc đó tôi chỉ muốn đứng lên hát câu: “Yêu một người không về nhà…”

Đúng là tình yêu thật đáng sợ. Trước kia tôi đâu có yếu mềm đa sầu đa cảm, hở tí là nhớ nhung như thế này.

Vì muốn tìm lại chính mình, tôi bắt đầu nhận liền mấy cái job, thậm chí còn đăng ký luôn một lớp học nâng cao.

Hoắc tiên sinh đi công tác về, thì người hay chạy ra ngoài nhất lại là tôi.

Anh ấy đón tôi tan học, thấy tôi mệt như chó gục trong ghế phụ thì cúi người thắt dây an toàn giúp.

“Ra trường hai năm rồi mà còn đi học làm gì? Trước kia ai là người mạnh miệng nói kiếp này không thèm học hành nữa vậy ta?”

Tôi liếc anh một cái: “Anh không hiểu đâu, thời đại đang phát triển mà, học tập khiến em vui vẻ.”

Đáp lại tôi là... một tràng cười nhạo!

Hừ! Tôi giận lắm luôn: “Hoắc tiên sinh, tối nay anh ngủ phòng sách!”

“Ừ.” Anh ấy đáp gọn một tiếng, lại còn vui vẻ đồng ý?

Tôi thấy có gì đó… sai sai.

Chắc chắn cái ông này lại đang âm mưu trò xấu nào đây.

Kết quả là về tới nhà, tôi vừa tắm xong, nằm lên giường chưa kịp nóng chỗ, đã bị anh bế thốc lên.

Tôi hét lên: “Anh làm gì đấy!”

Tên cẩu Hoắc Dự Minh mặt dày trả lời: “Không phải em bảo anh ngủ phòng sách à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoac-phu-nhan-dung-gia-vo-nua/ngoai-truyen.html.]

Giỏi lắm, cái tên này dám tự ý biến danh từ thành động từ hả!

Sau đó anh dỗ tôi: “Anh có quà cho em.”

Hoắc tiên sinh đã tặng cho tôi rất nhiều đồ rồi, bây giờ tôi lại đang mệt, nên chẳng thèm liếc mắt.

Cho đến khi cảm thấy mắt cá chân có gì đó ngứa ngứa…

Tôi khẽ đá chân, tưởng món quà là chính anh nên lầu bầu: “Không cần đâu…”

Anh bật cười: “Bà xã à, là quà nghiêm túc đó.”

Tôi đành nể mặt mở mắt ra, nửa ngồi dậy nhìn thấy mắt cá chân mình đeo một sợi dây đỏ, ở giữa là một viên ngọc được chạm khắc rất tinh xảo

Anh nói: “Lần này anh đi công tác, nơi đó có một tòa thành cổ rất linh thiêng, người ta bảo đeo viên đá này sẽ được bình an.”

“Lần sau anh dắt em đi, nơi đó đẹp lắm, em chắc chắn sẽ thích.”

Tôi hừ một tiếng, giận dai như gái mới lớn: “Hừ, hồi đó ai là người không cho tôi đi ấy nhỉ? À đúng rồi, hình như họ Hoắc thì phải…”

Hoắc Dự Minh: “…”

Tôi cứ tưởng anh chỉ nói cho qua chuyện. Nhưng nửa tháng sau, anh thực sự đưa tôi tới lại nơi đó.

Tôi thắc mắc: “Không phải anh đến đây giải quyết công việc nửa tháng sao? Còn việc gì phải quay lại nhanh vậy?”

Anh thần thần bí bí: “Dự án quan trọng, đi rồi em sẽ biết.”

Kẻ có tiền có khác ha, Hoắc Dự Minh đưa tôi đi bằng trực thăng,  ngắm cảnh núi non sông nước đẹp như tranh.

Từ trên cao nhìn xuống, một vùng hoa hồng rực rỡ đập vào mắt. Nhìn kỹ còn thấy có hoa hồng màu hồng nhạt, vàng, xanh…

Tôi căng mắt nhìn xung quanh là hình trái tim, còn hoa bên trong thì xếp thành một… dáng người đang quỳ cầu hôn?

Tôi quay ngoắt sang nhìn Hoắc tiên sinh bên cạnh.

Anh chỉ mỉm cười, vẫn ngồi đó, nhưng tim tôi thì đập loạn như rap battle.

Cuối cùng trực thăng đáp xuống trước một tòa thành cổ mang phong cách châu Âu trung cổ.

Chỉ có một thứ… hơi lệch pha… cả tòa thành trong ngoài dán đầy chữ Hỷ đỏ chói!

Là sao?

Đi ăn cưới hả?

Của ai mà chơi lớn thế này?

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Hoắc Dự Minh cúi nhẹ người, hôn lên trán tôi: “Chào mừng em đến với lễ cưới của chúng ta, công chúa bé nhỏ của anh.”

Tuy cưới muộn, nhưng chẳng sao cả!.

Tôi mặc bộ váy cưới anh đã đặt may riêng tự bao giờ, nắm tay ba tôi, từng bước từng bước đi về phía anh.

Ôm một bó hoa tươi lộng lẫy, anh như chàng hoàng tử quý tộc bước ra từ cổ tích, đứng đó chờ tôi đến… 

Tôi cười đến rạng rỡ…

Loading...